Xe taxi dừng lại trước của cô nhi viện Nam Sơn.
Vào thời gian này trời đã rất tối rồi, cô nhỉ viện là một mảnh yên lặng.
Sau khi Tần Hoài An đi vào mới biết được, bà nội của cô cũng không có tới nơi này.
Cô lập tức cảm thấy lo lắng.
Không phải đã nói ở nơi này chờ cô sao? Bà nội đi nơi nào.
Nghĩ đến bà nội đã tuổi cao như vậy, cũng không quen thuộc với Hải Lam, hơn nữa hiện tại đã trễ thế này Tần Hoài An sao có thể yên tâm cho được?
Cô hít một hơi thật sâu để khiến mình bình tĩnh lại, nhớ lại những nơi mà bà nội có thể đến.
Nhà họ Chung?
Sau khi bà nội xuất viện tình nguyện ở lại cô nhi viện cũng không muốn đến nhà của bố mẹ nuôi, có thể thấy được bà nội không có khả năng sẽ trở lại nơi đó.
Vậy thì bà nội sẽ đi chỗ nào?
Tần Hoài An đột nhiên nghĩ tới nhà họ Chử, nhưng rất nhanh đã lắc đầu.
Cô và bà nội vừa ra khỏi đó, sao có thể trở về? Nhưng mà… nếu bà nội tìm nhà họ Chử vì cô thì sao?
Nghĩ đến khả năng này, Tần Hoài An không có chần chờ vội vàng rời khỏi cô nhi viện.
Cùng lúc đó, cô cũng gọi điện thoại báo nguy, nhờ cảnh sát hỗ trợ tìm bà nội của cô.
Nhà họ Chử.
Chử Gia Mỹ đang đứng trước mặt người nhà họ Chử tường thuật lại chuyện đã phát sinh ở đồn cảnh sát.
“Con và Thanh Hà đều có lòng tốt khuyên nhủ cô ta, hy vọng cô ta thành tâm nhận lỗi, biết sai liền sửa.
Nhưng mà cô ta không hề cảm kích xíu nào, còn nói chúng con là làm bộ làm tịch”
Chử Gia Mỹ ra vẻ bất đắc dĩ buông ta: “Dạng người giống như cô ta, chỉ có ở trong tù mới có thể biết được sai lâm của mình!”
Tống Cẩn Dung thở dài, lắc đầu nói: “Tần Hoài An là một đứa bé tốt, ngày mai tôi đi đồn cảnh sát nhìn con bé, nói chuyện đàng hoàng với con bé lại.
Nếu như con bé có thể nhận thức được lỗi lâm của mình, chúng ta cũng không cần thiết phải đưa nó vào tù?”
Chử Hoài Sơn không tán đồng nói: “Mẹ, Tần Hoài An cô ta sai ở chỗ dám uy hiếp chúng ta, đây là đang khiêu khích