Nói xong, cô quay đầu nhìn người đàn ông muốn mua nhà: “Thưa ông, nhìn cách ăn mặc có lẽ ông cũng là người hiểu rõ pháp luật nhỉ?
Nếu hôm nay ông thực sự mua căn nhà này từ tay ông ta, chỉ cần tôi còn nắm di chúc trong tay, giao dịch giữa hai người là vô hiệu, dù ông có đưa tiền đi chăng nữa cũng chỉ như lấy giỏ trúc mà đi múc nước”
Người đàn ông trung niên trầm ngâm, sau đó nghiêm túc nhìn Tân Hoài An: “Lời cô Tân nói có thật không? Chúng tôi có thể mua nhà từ chỗ cô, hôm nay là tang lễ của bà cụ, lần sau chúng ta giao dịch cũng được”
“Không bán” Tân Hoài An thẳng thừng dứt khoát nói ra hai chữ.
Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Việc này chắc không dễ dàng vậy đâu, chúng tôi nhất định phải có được căn nhà này”
Nghe thấy thế, trong lòng Tân Hoài An có dự cảm xấu, đối phương dường như không phải là loại người hiền lành.
Ngay khi cô nghĩ rằng bọn họ sẽ ra tay, người đàn ông trung niên lên “Ông Chung, xem ra chủ sở hữu của căn nhà này chưa rõ ràng, chờ tôi xin lệnh của ông chủ xong sẽ thông báo với ông sau.”
Nói xong, ông ta dẫn người rời đi.
Chung Chí Viễn muốn gọi người quay lại nhưng không thể, chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Chu Vân Nguyệt dẫn theo Chung Cảnh Nghỉ đi tới, nở nụ cười thật tươi hỏi: “Ông Chung, nhanh như vậy bàn xong rồi à? Thống nhất bán được bao nhiêu tiền thế?”
“Bàn cái gì? Đầu bị con nhỏ đó làm hỏng hết rồi!” Chung Chí Viễn tức giận chỉ tập tài liệu trong tay Tân Hoài An, cáu gắt nói: “Mẹ tôi đã lập sẵn di chúc để lại căn nhà cho con nhỏ này rồi”
“Cái gì?” Chu Vân Nguyệt nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản di chúc trong tay của Tân Hoài An.
“Tân Hoài An, mày chỉ là đứa con hoang bà ấy nhặt về từ bên ngoài, có tư cách gì thừa kế nhà tổ của họ Chung bọn tao? Mày thực sự không biết xấu hổi” Bà ta châm biếm nói.
“Xấu