Anh ta biết ba mẹ của Ôn Nhã Ly là loại người gì, vì thế anh ta hiểu ý của Tần Hoài An.
Cô muốn anh ta đi chung, nhỡ ba mẹ của Ôn Nhã Ly có làm ầm lên cũng tiện bảo vệ cô ấy.
Tần Hoài An tạm biệt hai người, mang theo bà ngoại đi về nhà.
Mọi thứ trong thôn vẫn như trước, vừa tới chân núi liền nhìn thấy ngôi nhà cũ ấm áp quen thuộc, hai mắt Tần Hoài An nóng lên, cô khẽ thì thầm: “Bà nội ơi, chúng ta về nhà rồi!”
Cánh cửa gỗ nguyên khối khi mở ra vang lên tiếng “cót két”.
Tần Hoài An vượt qua bậc cửa cao hơn hai mươi centimet, đi vào trong.
Hồi còn bé, cô thích nhất là ngồi ở ngưỡng cửa ăn cơm, cũng vì thế mà bị bà nội mắng cô ăn cơm không có hình tượng.
Khi bước vào sân, nần gạch lát đá xanh đã bám đầy rêu, ánh nắng từ ngoài hiên chiếu sáng vật dụng trong nhà.
Tất cả mọi thứ đều tràn ngập ký ức.
Tần Hoài An khế thở dài, đi vào nhà chính, lau lớp bụi trên bàn sau đó đặt hộp tro cốt của bà nội xuống.
Lúc cô làm xong, chợt nghe tiếng nói từ bên ngoài vọng vào.
“Bây giờ mẹ tôi không sống ở đây, ông cứ yên tâm mua căn nhà này.
Nó nằm ở đoạn đường rất tốt, dựa núi kề sông, nếu đập đi xây lại biệt thự thì rất hợp! Có điều, về giá cả… vẫn như lúc trước đã bàn được không?”
Nghe giọng nói của Chung Chí Viễn, sắc mặt Tần Hoài An tối sầm lại, cô lập tức từ trong ra ngoài.
Cô nhìn thấy Chung Chí Viễn nịnh nọt người đàn ông béo mập đang đứng bên cạnh, sau lưng có thêm vài người đi cùng, trông không giống như người trong thôn.
“Hôm nay là ngày mấy, ông về hạ táng cho bà nội hay là về bán nhà hả?” Tần Hoài An lạnh lùng chất vấn.
Chung Chí Viễn trừng lớn hai mắt nhìn Tân Hoài An.
“Cô, sao cô lại về rồi?”
Ông ta cố tình lái xe không chở Tân Hoài An theo, vì đoán rằng cô ngồi xe buýt, ít nhất buổi chiều cô mới về tới.
Mà trong khoảng thời gian đó, ông ta đã thượng lượng