Vương Thanh Hà không cam lòng, cô ta tiếp tục sờ lên lần nữa…
Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm chiếu lên trên giường.
Chử Chấn Phong tỉnh lại, theo bản năng muốn vuốt huyệt thái dương.
Giơ tay thì đụng phải một thân thể mềm mại.
Mùi nước hoa nồng nặc bay qua mũi khiến người ta thấy khó chịu.
Anh cau mày, từ từ mở mắt.
Lọt vào tầm mắt là một phòng ngủ kiểu công chúa trẻ con, rèm hồng, đèn chùm pha lê chói lóa, đồ chơi sang trọng ….
Anh quay đầu sang thì nhìn thấy một khuôn mặt gần sát thì liền ngẩn ra, sau đó liền bật dậy.
Cảm giác được động tĩnh ở bên cạnh nên Vương Thanh Hà liền từ từ mở mắt.
Nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh, cô ta liền ngạc nhiên hỏi: “Chấn Phong, anh tỉnh rồi”
Lúc này, ánh mắt của anh dừng ở trên cổ tay của Vương Thanh Hà: “Tay của cô bị làm sao vậy?”
“Hôm qua em lỡ đụng phải bàn thôi” Chắc hẳn là không thể là nói là do anh được?
“Tại sao cổ của cô lại bầm tím?”
*..* Còn không phải là do bị anh cắn sao!
Trong lòng Vương Thanh Hà khẽ chửi thầm, thế nhưng trên mặt cô ta lại giả vờ dịu dàng, nói: “Có lẽ sợi dây chuyền ngày hôm qua quá chặt nên bị siết chặt.
Da của em quá mềm mại nên dễ để lại vết tích”
Chử Chấn Phong khẽ gật đầu, ánh mắt