Tối qua, Tân Hoài An và Ôn Nhã Ly ngủ chung một phòng.
Ôn Nhã Ly kể rất nhiều chuyện về cô giáo của cô ấy cho Tân Hoài An nghe.
“Cô giáo của em thật ra là một người rất tốt.
Cô giáo không những dạy em thiết kế, còn may đồ cho em mặc nữa.
Trong cuộc sống, cô giáo cũng chăm sóc em tận tình, đưa em đi dạo, đi xem triễn lãm.
Sau khi trở thành học trò của cô giáo, em cảm thấy cuộc đời như mở sang cánh cửa mới, đó là một cuộc sống mà trước đây em chưa bao giờ dám nghĩ tới”
“Nhưng em cũng thường lo lắng, có một ngày cánh cửa đột ngột đóng lại, em lại quay về góc u tối không có ánh sáng trước kia”
Ôn Nhã Ly dù sao vẫn là cô gái yếu đuối và nhạy cảm, hoàn cảnh sống thiếu thốn và tầm thường làm cho cô ấy vô cùng mất tự tin.
Tân Hoài An sờ đầu cô ấy rồi cười nói: “Không có đâu.
Mọi chuyện em trải qua bây giờ đều sẽ khiến em trở nên tốt hơn.
Cho dù thật sự có một ngày, cánh cửa đó đóng lại, chị tin lúc đó em cũng đủ xuất sắc, có thể tự mở một cửa sổ mới cho mình”
Ôn Nhã Ly gật đầu, vẻ mặt cảm kích nhìn sang Tân Hoài An: “Chị Hoài An, chị giống như chiếc chìa khoá kia, vì sự xuất hiện của chị, em mới mở được cánh cửa đó, cảm ơn chị”
“Vậy chị cũng nói em biết một bí mật, thật ra em cũng đã mở một cánh cửa cho chị rồi”
“Là gì vậy?”
Tân Hoài An cười mà không nói gì: “Đi thôi, chúng ta đi làm bữa sáng”
“Được đó” Ôn Nhã Ly ngoan ngoãn gật đầu, liếc nhìn bộ đồ của Tân Hoài An rồi tìm một bộ trong tủ áo và nói: “Chị mặc bộ này đi, là cô em may đó”
“Như vậy có phải… quá đáng yêu rồi không?” Tân Hoài An do dự