“Chuyện gì vậy?” Tần Hoài An hỏi.
Vương Thanh Hà nói với giọng điệu mạnh mẽ, “Tôi muốn cô chủ động ly hôn với Chử Chân Phong!”
“Lúc này sao?”
“Đúng thế!” Vương Thanh Hà nói, “Tôi không muốn nhường người đàn ông của mình cho người khác, muốn tôi tin cô, trừ khi cô lập tức rời khỏi anh ấy!”
“Chuyện này… e là không được rồi.” Tần Hoài An tỏ ra khó xử nói.
Vương Thanh Hà khó chịu nói, “Tại sao chứ?”
“Bà nội tôi hiện giờ đang nằm điều trị trong bệnh viện của nhà họ Chử, hơn nữa tôi cũng đã ký vào giấy nợ 1,8 tỷ với Chử Chân Phong rồi, trước khi bà nội của tôi khỏe mạnh ra viện, chuyện ly hôn không thể quyết định được từ tôi.”
Vương Thanh Hà mặt tối sầm lại, ánh mắt trở nên đen tối, “Tôi thì thấy là do cô hoàn toàn không muốn rời đi mới đúng?”
Ngưng lại một lúc, cô ta nói dứt khoát: “Như vậy đi, tiền điều trị của bà nội cô tôi sẽ trả, ngoài ra tôi còn cho cô thêm sáu trăm triệu nữa, cô hãy rời khỏi nhà họ Chử đi.”
Tần Hoài An kinh ngạc nhìn Vương Thanh Hà, cô ta từ lúc nào có nhiều tiền như vậy nhỉ?
2,4 tỷ đồng, đấy không phải là một số tiền có thể tùy tiện bỏ ra được.
Ngoại trừ người như Chử Chân Phong ra.
Cô ấy bỏ qua hoài nghi, bình tĩnh lắc đầu nói: “Như thế cũng không được… nếu như bây giờ mà tôi bỏ đi thì chẳng khác gì là vi phạm hợp đồng cả, nhà họ Chử bên đó làm sao mà có thể bỏ qua được chứ? Thanh Hà, tôi đảm bảo với cô, giữa tôi và Chử Chân Phong chỉ là đóng kịch mà thôi, không hề nảy sinh ra chuyện gì hết.”
“Tôi không cần sự bảo đảm của cô, tôi chỉ cần cô cút ra khỏi nhà họ Chử!” Vương Thanh Hà kích động hét lên, dùng bộ dạng tức giận để che giấu đi cảm xúc thật của mình, “Nói đi nói lại là cô vẫn còn muốn tiếp tục giả mạo là tôi đúng không?”
“Từ trước đến này tôi chưa hề muốn mạo danh cô cả.”
“Đủ rồi!” Vương Thanh Hà lạnh lùng cảnh cáo cô ấy, nói: “Tần Hoài An, chúng ta hãy đợi mà xem! Vị trí bà Chử đó là của tôi, cô đừng hòng vọng tưởng mà cướp được!”
Nói xong, cô ta nghênh ngang bỏ đi.
Tần Hoài An bất lực nhíu mày lại.
Quay đầu nhìn vào trong gương, nửa bên mặt bị Vương Thanh Hà tát có thể nhìn thấy rõ vết bàn tay đang đỏ ửng lên, có thể thấy là cô ta đã dùng sức đến như thế nào.
Cái gì mà mợ chủ của nhà họ Chử chứ, chỉ là một củ khoai nóng đến bỏng tay, vẫn phải tìm cách vứt đi càng sớm càng tốt mới được.
Cô ấy lấy lại tinh thần, thả tóc xuống che đi nửa bên mặt, rồi lại đội mũ và đeo kính râm lên nữa.
Tần Hoài An ở trường là một học sinh giỏi nổi tiếng, có rất nhiều người biết đến cô ấy.
Để tránh sự chú ý của mọi người, Tần Hoài An đặc biệt gọi điện thoại trước, hẹn gặp cô giáo Hứa ở bên ngoài.
“Hiện nay khắp nơi đều