Vệ Nam giải thích nói: “Sau lưng anh ta là tập đoàn họ Hàn, trong lĩnh vực điều trị y tế luôn là một đối thủ mạnh của Chử thị chúng ta, ngoài ra…”
Vệ Nam ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Chuyện máy bay trực thăng của anh, tôi điều tra thì hình như có liên quan đến anh ta.”
Ánh mắt của Chử Chân Phong bỗng trở nên sắc bén, “Vậy thì tôi đúng là nên gặp anh ta rồi.”
Lên trên xe.
Anh ấy đột nhiên hỏi, “Bên Thanh Hà thế nào rồi?”
Vệ Nam tỏ ra có chút khó xử trong chốc lát, “Bọn họ, cũng rất tốt.
Chỉ có điều…”
Chử Chân Phong không hài lòng, “Có gì cứ nói thẳng ra.”“Tôi kiểm tra thẻ ngân hàng mà anh đưa cho cô ta, giao dịch trong thẻ khá lớn…”
Chử Chân Phong đưa mắt nhìn cậu ta không rõ có ý gì, anh ấy hiểu cậu ta muốn nói gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi nói là sẽ cưới cô ta nhưng mà lại không thể thực hiện được ngay lập tức, hiện giờ cục diện lại trở nên như thế này.
Tiền tùy cô ta muốn tiêu thế nào thì tiêu, chỉ cần vui vẻ là được, cứ coi như là tôi bù đắp cho cô ta đi.”
Hà Vệ cảm thấy như thế… không được tốt cho lắm.
Nhưng mà chuyện như thế này, cậu ta cũng không có tư cách gì để bày tỏ ý kiến cả, cũng đâu phải là tiêu tiền của cậu ta đâu.
Chỉ là như thế mà so sánh thì cậu ta cảm thấy là người con gái mà cậu Chử vừa ý… vẫn là thấy Tần Hoài An là tin cậy được.
Điện thoại của Chử Chân Phong réo lên.
Anh cúi xuống xem thì thấy ghi là “Sơn Lâm”.
Nhấc điện thoại, chưa đợi anh ấy mở miệng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói như muốn nổ tung: “Anh Trầm, anh thật là không tử tế! Chúng tôi không có người anh em nào như anh hết! Con thuyền tình bạn khổng lồ của chúng ta đã chìm nghỉm rồi!”
Chử Chân Phong nhíu mày giơ chiếc điện thoại cách xa ra một chút, bật loa lên, nói với giọng lạnh nhạt: “Có gì thì nói cho đàng hoàng.”
Tịch Sơn Lâm đằng hắng một tiếng: “Anh kết hôn mà không thèm báo gì cho chúng tôi hết, cũng không hề đưa chị dâu đến cho chúng tôi làm quen!”
“Bận.” Anh ấy chỉ thờ ờ bắn ra một chữ.
Nhưng lập tức bị đối phương phủ nhận: “Viện cớ! Không có rượu mừng thì mấy anh em chúng ta mở