Nửa tháng sau, Trương Vô Kỵ cuối cùng đặt chân tới Võ Đang.
Trên đường đi không thể nói là yên bình, nhưng đi theo đều là tinh binh lương tướng cùng võ lâm cao thủ, bởi vậy cũng không xảy ra chuyện gì.
Trương Vô Kỵ rất xa đã có thể trông thấy hình dáng núi Võ Đang giữa đất trời, rừng già mênh mông, thế núi nguy nga, bóng núi to lớn phủ xuống bao trùm tất cả.
Thời tiết đã nhập thu, không ít lá vàng nhẹ ngàng bay trên không trung, một số khác không muốn lìa cành đọng lại, nhưng cũng rất thưa thớt.
Kiếp trước kiếp này, Trương Vô Kỵ đã từng vô số lần bước trên con đường này, nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được từng gốc cây ngọn cỏ của Võ Đang.
Hắn quá quen thuộc nơi đây, nơi có người hắn yêu nhất, cũng có ký ức bi thương nhất của hắn, là điểm xuất phát của cuộc đời hắn sau khi rời Băng Hỏa Đảo.
Trong lòng Trương Vô Kỵ, trừ Băng Hỏa Đảo, chỉ duy nhất một nơi có thể gọi là nhà, chính là Võ Đang.
Nhưng qua hôm nay, mình chưa chắc còn có thể trở về nơi này.
"Đi thôi."
Trương Vô Kỵ gạt qua đau buồn trong lòng, vung dây cương.
——
Trên núi Võ Đang quần tình xúc động, người người chen kín quảng trường trước đại điện chờ Trương Vô Kỵ đến.
Thấy hắn bước từng bước lên bậc thang, mọi người vô thức tránh ra một con đường cho hắn, nhìn Trương Vô Kỵ mang theo bộ hạ của mình đi vào trung tâm đám người, hành lễ với Trương Tam Phong cùng Võ Đang Lục Hiệp.
Lần này Trương Vô Kỵ tháo xuống tất cả ngụy trang, thần sắc bằng phẳng tự nhiên, mặc cho đám người dò xét.
Tống Viễn Kiều thấy Trương Vô Kỵ đến, ánh mắt quét qua phía sau hắn, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Tống Thanh Thư, nhịn không được cau chặt lông mày.
Ánh mắt Ân Lê Đình rơi vào người Dương Tiêu, nhất thời căm hận, nhất thời mê mang, nhất thời lại nghĩ tới ai đó, lộ ra thống khổ ngọt ngào.
Mạc Thanh Cốc và Diệt Tuyệt sư thái đều hung hăng nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ, nếu ánh mắt có thể giết người, Trương Vô Kỵ thời khắc này đã sớm bị hai người họ băm thành trăm mảnh.
Trương Tùng Khê và Du Liên Chu lại khoan dung hơn một chút, giữ im lặng vịn xe lăn của Du Đại Nham, đứng phía sau Trương Tam Phong, ánh mắt nhìn về phía Trương Vô Kỵ mặc dù đã cực lực lạnh nhạt, nhưng vẫn không che giấu được chút lo lắng.
Rất hiển nhiên, họ vẫn dành tình cảm cho Trương Vô Kỵ, vẫn hy vọng lấy có thể có một lời giải thích vừa ý.
Mà các chưởng môn môn phái cùng một vài hiệp sĩ nổi danh giang hồ còn lại, sắc mặt kỳ quái không ít.
Bọn họ chẳng có tình cảm thân nhân gì với Trương Vô Kỵ, chỉ cảm thấy Trương Vô Kỵ hiện tại đã là một uy hiếp cực lớn, trong ánh mắt chứa cả căm hận lẫn sợ hãi, nếu thái độ của Trương Vô Kỵ tốt một chút, bọn họ cũng sẽ không cứng đầu cứng cổ đối chọi với hắn đến cùng.
Trương Vô Kỵ quét mắt nhìn một vòng, trong lòng đã nắm chắc.
"Vô Kỵ, mục đích lần này chúng ta gọi ngươi đến đây, ngươi cũng biết rồi.
Bây giờ hy vọng ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích." Trương Tam Phong nói, trên mặt ngài không bộc lộ cảm xúc gì, nhưng Trương Vô Kỵ biết thái sư phụ thật ra là một người tùy tính cảm tính, thái độ của ngài bình tĩnh như vậy, tất nhiên không phải vì thiện.
"Lời của Từ Thọ Huy, tất cả đều là nói bậy nói bạ.
Một nạn trên Quang Minh Đỉnh, hoàn toàn không liên quan đến con."
"Ngươi nói thế, có chứng cứ gì?" Hà Thái Xung làm khó dễ đầu tiên.
"Trên Quang Minh Đỉnh, bất luận là Tạ Tốn hay là Ân Thiên Chính, thời gian xuất hiện đều trùng hợp như vậy, mà hai người này lại có quan hệ với ngươi, ngươi không sai sử bọn họ nói dối sao?"
Trương Vô Kỵ cười lạnh: "Hà chưởng môn e là hồ đồ rồi.
Trên Quang Minh Đỉnh rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đám người Dương tả sứ vì sao bị đánh lén, đủ loại trong đó đâu phải ta có thể vô cớ thêu dệt nên là có thể làm tất cả bọn họ tin tưởng ta! Chẳng lẽ ta là thần tiên, có thể khiến họ cùng mơ một giấc, mơ thấy mình bị Thành Côn đả thương, còn nghe Thành Côn nói ra một hồi âm mưu sao?"
Đám người Minh Giáo nghe xong đều cười ha hả, hiển nhiên cảm thấy Trương Vô Kỵ trào phúng rất đúng tâm ý của họ.
Ban Thục Nhàn thấy thế thầm nói Hà Thái Xung bại sự có thừa, chuyện rõ ràng như vậy còn gì mà nói nữa? Thế là bước lên một bước chất vấn: "Nhưng trong di thư Trần Hữu Lượng nói Thành Côn chưa bao giờ lên Quang Minh Đỉnh, sau khi Tạ Tốn giết Không Kiến thần tăng Thành Côn đã thật sự cảm thấy hổ thẹn, lập lời thề buông bỏ chuyện cũ trước kia, không ra khỏi Thiếu Lâm Tự một bước.
Nhưng lại mất tích trước đêm Quang Minh Đỉnh! Trần Hữu Lượng từ di vật của Thành Côn biết được Thành Côn lúc đó đã bị hại, tập kích đám người Dương Tiêu trên Quang Minh Đỉnh không phải ông ấy!"
Vi Nhất Tiếu cả giận: "Ban Thục Nhàn! Mụ đàn bà ngươi đã miệng lưỡi lươn lẹo còn muốn nói đạo lý! Tuy khi đó chúng ta