Lời Trương Vô Kỵ vừa ra khỏi miệng, quảng trường đột nhiên yên tĩnh, tưởng như có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
"Sao thế? Ta nói sai cái gì rồi à?" Trương Vô Kỵ hơi nheo mắt, cười nói: "Các vị nôn nóng đến như thế, chẳng phải là muốn có gì chấm dứt với ta hay sao?"
Sắc mặt người ở đây bắt đầu trắng bệch.
Giáo chủ Minh Giáo là Trương Vô Kỵ hay là Ân Di Ái, suy cho cùng chẳng liên quan mấy đến bọn họ, hướng nhỏ hơn mà nói, thậm chí là việc nhà của Võ Đang, muốn xử trí Trương Vô Kỵ thế nào, chỉ có mấy người Trương Tam Phong là có quyền.
Cho dù hạng cực đoan như Diệt Tuyệt sư thái, quá lắm cũng chỉ có thể chơi uy phong ngoài miệng mà thôi, không thể làm gì hơn nữa.
Đám người sở dĩ quan tâm việc này như vậy, đơn giản là bởi vì Ân Di Ái làm bọn họ yên tâm, thế nhưng Trương Vô Kỵ lại có khúc mắc rất sâu với họ.
Phu thê Trương Thúy Sơn chết đã quá lâu, lâu đến mức nếu không nhắc lại còn tưởng như hai người họ chưa từng tồn tại, nhưng chuyện xưa của họ chung quy không thể xóa hết, nhất là đối với con trai của họ.
Mười mấy năm trước(*), ngay tại chỗ này, chính bọn họ bức tử phụ mẫu của Trương Vô Kỵ!
Trước kia Trương Vô Kỵ trong mắt bọn họ chỉ là một đại phu y thuật cao siêu, tuy võ công cũng không thấp, nhưng chung quy không có uy hiếp gì quá lớn, lại thêm Trương Vô Kỵ vẫn luôn ở tại Võ Đang, càng làm người ta yên tâm.
Thế nhưng bây giờ khi bí mật phơi bày, không thể không khiến người ta sợ hãi nghĩ nhiều, lo lắng trong lòng Trương Vô Kỵ có phải vẫn một mực ghi sâu mối hận về cái chết của phụ mẫu, mưu đồ bí mật trả thù! Bây giờ hắn đã thành giáo chủ Minh Giáo, đợi đến khi hắn toại nguyện mưu được thiên hạ, lại hạ đao với giang hồ, đến lúc không một ai có thể thoát khỏi!
Chỉ cần ngẫm lại Trương Vô Kỵ hành sự kín đáo ẩn nhẫn, cũng đủ để thấy cảm giác này chưa chắc là buồn lo vô cớ.
Trước nguy cơ sinh tử, không ai có thể ngồi yên được, nhao nhao lên Võ Đang, hy vọng Võ Đang có thể cho một lời chắc chắn, để bọn họ an tâm phần nào.
Trương Vô Kỵ trực tiếp vạch trần tâm tư của tất cả, càng khiến mọi người cho rằng hắn muốn phơi bày chân tướng, lập tức liền có người lớn tiếng nói: "Trương Vô Kỵ! Cha mẹ ngươi chết chính là vì họ muốn che chở Tạ Tốn, là gieo gió gặt bão! Tạ Tốn giết nhiều anh hùng hảo hán như vậy, bọn họ kết nghĩa với Tạ Tốn thì phải cùng gánh vác trách nhiệm! Ngươi nếu không phục, chính là kẻ địch với anh hùng thiên hạ chúng ta! Cũng chưa chắc đã có bản lĩnh này!"
Trương Vô Kỵ cười to: "Là vì nghĩa phụ ta, hay là vì Đồ Long Đao của nghĩa phụ ta, trong lòng ngươi thật sự không biết? Nghĩa phụ ta lúc trước lạm sát, nhưng chung quy ông ấy chỉ có sức của một người, huyết án quá lắm là hơn mười vụ, khổ chủ tới cửa ta không có lời nào để nói, nhưng kiểu gì cũng không thể kiếm ra nhiều người vậy chứ! Những kẻ rõ ràng không hề có thù oán với nghĩa phụ ta mà vẫn lên núi, không biết là rắp tâm gì nhỉ?"
"Trương Vô Kỵ! Ngươi thật sự cho rằng tất cả chúng ta đều sợ ngươi sao?!"
"Các ngươi nếu không sợ ta, việc gì phải chạy tới Võ Đang lấy thái sư phụ ép ta? Trực tiếp tới Trừ Châu tìm ta là được!" Trương Vô Kỵ cười nhạo: "Chỉ tiếc ta ngồi đợi ở Trừ Châu suốt một tháng, người đến còn không đếm đủ trên đầu ngón tay."
Trương Vô Kỵ nói chuyện quá mức càn rỡ, rốt cuộc khiến cho quần hùng nổi giận, Diệt Tuyệt sư thái bước lên một bước: "Trương giáo chủ miệng lưỡi lợi hại! Vậy bần ni hỏi ngươi, ta không đến bức tử Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố, cũng không tin lời đồn đại truy sát ngươi, mà thân ca ca của ta lại bị Tạ Tốn giết chết! Trương Vô Kỵ, ta hỏi ngươi, ta đây muốn ngươi giải thích, ngươi có nhận hay không?"
Tạ Tốn thở dài: "Phương anh hùng đúng là chết trong tay ta, bây giờ ta cũng biết sai áy náy, sư thái có oán hận, cứ tới tìm ta là được.
Không liên quan đến Vô Kỵ."
"Nghĩa phụ! Cha nợ con trả đạo lý hiển nhiên, làm sao phải chối từ." Trương Vô Kỵ chắp tay hành lễ: "Sư thái cứ nói, Vô Kỵ không chỗ nào không đáp."
Diệt Tuyệt sư thái nói: "Tốt! Có mấy lời Trương chân nhân không tiện nói với ngươi, ta lại không có gì không nói được! Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi đã là đệ tử Võ Đang, tại sao còn gia nhập Thiên Ưng Giáo?"
"Ưng Vương là ngoại công của ta, huyết mạch chí thân, không thể từ bỏ."
"Bởi vì huyết mạch, ngươi không thèm phân biệt đúng sai, thông đồng làm bậy với ma đầu Ma giáo sao?"
Trương Vô Kỵ nghiêm mặt: "Sư thái lời ấy sai rồi, người trong Minh giáo quả thực có chỗ không tốt, nhưng cũng có