Dương Tiêu cố gắng bảo trì ôn hòa nhã nhặn giao thiệp với tiểu đạo đồng: "Ngươi có thể lặp lại lần nữa không? Tống công tử làm sao vậy?"
Tiểu đạo đồng mặt không cảm xúc: "Tống sư huynh hôm qua cảm lạnh, bệnh nặng không dậy nổi, không tiện đồng hành cùng các vị."
Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ tin hả?
Dù là khoe khoang phong độ như Dương Tiêu, lúc này cũng sắp nhịn không được xúc động đập bàn chửi thề.
Y có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Võ Đang mấy ngày liên tục bình tĩnh và bao dung, đều là vì chuẩn bị cho hôm nay giữ lại Tống Thanh Thư.
"Tống công tử chính là xương cánh tay của Minh Giáo chúng ta, xin hỏi cậu ấy khi nào khỏi bệnh? Có cần chúng ta phái người chiếu cố không?"
"Dương tả sứ nói đùa, bây giờ Tống sư huynh có hay không có cũng đều ảnh hưởng cực thấp.
Về phần chiếu cố, Tống sư huynh từ nhỏ lớn lên ở Võ Đang, không thiếu người chiếu cố."
"Dương Tiêu, nếu không chúng ta..." Vi Nhất Tiếu bước lên hai bước, nhỏ giọng làm một động tác.
Dương Tiêu nhìn hắn một cái, lắc đầu.
Nơi này dù sao cũng là Võ Đang, có Trương Tam Phong ở đây, kể cả bọn họ có trắng trợn cướp đoạt, cũng tám phần là bị Trương Tam Phong vò từng người một ném xuống núi, đến cả mặt Tống Thanh Thư cũng đừng hòng thấy.
Phạm Dao giả dối mỉm cười: "Việc này rất trọng đại, cho phép chúng ta thảo luận một phen mới quyết định được."
——
Đóng cửa lại, đám người Minh Giáo lập tức sứt đầu mẻ trán.
Đại Ỷ Ti nói: "Nếu giáo chủ không mang Ngũ Hành Kỳ đi cùng, chúng ta còn có thể thử mạnh mẽ tấn công lên núi cứu người!"
"Vô ích! Coi như Ngũ Hành Kỳ ở đây, chúng ta cũng không dám tấn công Võ Đang, nếu không giáo chủ là người đầu tiên không tha cho chúng ta." Dương Tiêu lắc đầu bác bỏ.
"Mà thực lực của chúng ta không đủ, cũng không có cách nào lẻn vào Võ Đang mang đi Tống Thanh Thư.
Huống chi, chúng ta cũng không thể xác định Tống Thanh Thư có sẵn lòng đi cùng chúng ta không."
Chu Điên trợn trắng mắt: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Chỉ riêng cái dáng vẻ rễ tình đâm sâu của Tống Thanh Thư với giáo chủ thôi, làm sao có thể cứ thế phủi mông bỏ đi?"
"Không phải nói như vậy! Kỳ thật nếu Tống Thanh Thư thực sự vì giáo chủ mà suy nghĩ, lúc này rút lui chính là cách làm tốt nhất!" Dương Tiêu buông tay: "Ngươi nghĩ xem, giáo chủ hiện đi thảo phạt Chu Nguyên Chương, chờ chúng ta quét dọn nội bộ sạch sẽ, quay đầu lại xem triều đình và Trương Sĩ Thành lưỡng bại câu thương, Từ Thọ Huy và Ân Phi Bạch không đáng để lo, cơ hội chúng ta thủ thắng đã chừng chín thành, có thể xưng là đại cục đã định, đúng hay không? Tống Thanh Thư quả thực vô cùng có tài hoa, nhưng bây giờ có y hay không chẳng phải đều không ảnh hưởng gì mấy sao?"
Chu Điên cười lạnh: "Bởi vì y đã hết tác dụng, thế nên không cần y nữa? Ta gọi Chu Điên đúng là thiệt thòi cho ta, kẻ điên rõ ràng là ngươi!"
"Không! Nếu chúng ta bình định thiên hạ, giáo chủ tất nhiên sẽ thành Hoàng đế.
Thế nhưng bây giờ giáo chủ và Tống Thanh Thư...!Tống Thanh Thư không đi, chẳng lẽ muốn để giáo chủ vì y cả đời không cưới sao? Hay là giáo chủ lập Tống Thanh Thư làm Hoàng hậu? Ngày sau sử sách sẽ bình luận bọn họ thế nào? Dân gian cũng sẽ có bất mãn với giáo chủ!" Dương Tiêu nói gấp.
"Cho nên Tống Thanh Thư cùng giáo chủ đã không thích hợp, nếu y thật lòng yêu giáo chủ cũng sẽ không nhìn không thấu, hiện tại rút lui chẳng phải vừa đúng lúc?"
"Ngươi nói thì cũng có lý..." Vi Nhất Tiếu sờ sờ cằm.
"Nhưng ngươi có nghĩ về Tống Thanh Thư quá vĩ đại không, y có lẽ không rộng lượng như vậy..."
"Chúng ta có thể hiểu đạo lý này, Trương chân nhân cũng hiểu.
Thế nên Trương chân nhân hẳn là sẽ thuyết phục Tống Thanh Thư." Phạm Dao nói.
"Bởi vậy chúng ta..."
"Được rồi, ta hiểu rồi! Dương Tiêu, ngươi không phải là sợ Tống Thanh Thư thật sự khiến giáo chủ vì y không lập Hoàng hậu, sau đó Dương Bất Hối không thể gả được cho giáo chủ, mình không thành quốc trượng được hay sao?" Chu Điên cười nhạo.
"Lý do lý trấu lắm vậy?"
Dương Tiêu cả giận: "Dương Tiêu ta có tệ hại cách mấy cũng sẽ không lấy con gái mình đi đổi phú quý! Chu Điên, ta biết ngươi không thích ta, nhưng ngươi cũng không thể ngày ngày bôi nhọ ta như vậy! Ngươi thì được chỗ nào tốt?"
Chu Điên mỉa mai lại: "Cái loại thích lập đền thờ cho mình như ngươi, tưởng ta không biết chắc?"
"Ngươi biết cái gì?"
"Làm sao ngươi biết ta không biết?"
"Được rồi, Chu Điên! Ngươi đừng có ẩu tả nữa!" Bành Oánh Ngọc đưa tay giữ chặt Chu Điên, ra hiệu Chu Điên ngậm miệng.
Mà Chu Điên vẫn còn không cam lòng: "Cái gì ẩu tả? Rõ ràng là các ngươi gây sự với ta trước!"
Đại Ỷ Ti cũng không vui: "Chu Điên! Chúng ta đang nói chuyện đứng đắn! Ngươi không thể chọn lúc khác mà càn quấy sao?!"
"Ý cô là gì? Khi nào đến phiên cô quản ta? Ta..." Chu Điên còn muốn dỗi tiếp, ngay cả Thuyết Bất Đắc lẫn Trương Trung cũng không thể nhìn hắn làm loạn nữa, đồng loạt bước lên chặn hắn lại, ra hiệu hắn câm miệng.
Thấy mình tựa hồ là chọc nhiều người tức giận, Chu Điên mới không cam lòng ngậm miệng, nhưng vẫn hừ hừ: "Vậy các ngươi nói thử xem, làm thế nào bây giờ?"
Dương Tiêu thở dài.
Quan hệ giữa mấy người trung tâm Minh Giáo với nhau vốn đã không tốt, trước kia còn có Ân Thiên Chính lớn tuổi già đời cùng Tạ Tốn với di chúc của Dương