Tống Thanh Thư và Tống Viễn Kiều tranh luận hiển nhiên cực kỳ thất bại.
Qua ba ngày, hai người đều không thể thuyết phục đối phương, Tống Thanh Thư vẫn bị giam lỏng ở Võ Đang.
Đám người Dương Tiêu tuy lo lắng, nhưng cũng không thể ở đây mãi chờ y, chỉ có thể rời đi.
"Con vẫn kiên trì như vậy, không chịu làm theo lời ta sao?" Tống Viễn Kiều nhìn vẻ mặt quật cường của Tống Thanh Thư, nén giận hỏi.
Đã ba ngày, hai người sớm đã lười lặp đi lặp lại những lý do lưu loát của mình, đơn giản lấy lập trường ra đấu võ đài xem ai cúi đầu trước, bởi vậy Tống Thanh Thư không chút do dự nói: "Con không! Cuộc đời của con, phải do chính con quyết định!"
"Đây là đường chết!"
"Con cũng vui vẻ chịu đựng."
Không biết lần thứ mấy đàm phán không thành, Tống Viễn Kiều nổi giận đùng đùng rời khỏi viện tử của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư nhìn bóng lưng phẫn nộ của phụ thân, sinh lòng bất đắc dĩ, nhức đầu ngồi xuống ghế.
Y không phải bởi vì Tống Viễn Kiều tức giận mà nôn nóng đau đầu, bây giờ Tống Thanh Thư cũng biết mình xem như trực tiếp đạp lên giới hạn của Tống Viễn Kiều, tuyệt đối không có khả năng hoà giải, bởi vậy y cũng không muốn mất công nghĩ thêm mấy chuyện đó, mà là nghĩ xem làm sao chạy khỏi Võ Đang.
Đáng tiếc, mặc dù y võ công thiên phú xem như nhất lưu, cũng tinh thông trận pháp, nhưng đám người Tống Viễn Kiều làm sao lại không biết rõ y? Bố trí như cái thùng sắt, Tống Thanh Thư mọc cánh cũng khó thoát.
Tống Thanh Thư xoay vòng vòng quanh cái bàn, tự an ủi mình:
Không cần quá mức sốt ruột cảm thấy không còn đường nào để đi, thực tế y có trở về Trừ Châu hay không cũng không ảnh hưởng quá lớn đến đại cục, đám người Dương đủ để ổn định cục diện Trừ Châu rồi.
Mà y sở dĩ đi Trừ Châu mà không đi cùng Trương Vô Kỵ, đơn giản chính là vì tự bảo vệ mình an toàn chờ Trương Vô Kỵ trở về.
Tính ra so với Trừ Châu, Võ Đang an toàn hơn nhiều.
Ở Trừ Châu y còn phải đề phòng bị ám sát, mà Võ Đang cơ bản không ai có thể xâm nhập.
Như vậy xem ra, ở lại Võ Đang có vẻ cũng không có vấn đề gì, ngược lại còn là một chuyện tốt.
Mà đám người Tống Viễn Kiều sở dĩ chờ Trương Vô Kỵ đi rồi mới dùng kế giam y lại, chứng tỏ bọn họ vốn dĩ kiêng kị Trương Vô Kỵ nên mới không dám ra tay sớm.
Chờ Trương Vô Kỵ khải hoàn trở về muốn người, y cũng có thể thuận lợi rời khỏi Võ Đang, còn không cần vắt hết óc đấu trí đấu dũng với Tống Viễn Kiều.
Tống Viễn Kiều giữ y lại như vậy, cũng chỉ là vì tranh thủ thời gian cuối cùng thuyết phục y mà thôi, cũng sẽ không nỡ tra tấn y.
Xác định tư tưởng, Tống Thanh Thư lập tức cảm thấy trước mắt rộng mở trong sáng, khí định thần nhàn, không còn quật cường như trước, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thậm chí còn nhàn hạ thoải mái đánh đàn thổi sáo.
——
Tống Thanh Thư bình thản ung dung, Tống Viễn Kiều càng không bình thản nổi.
Nếu Tống Thanh Thư cứng đầu cứng cổ cãi nhau với ông, Tống Viễn Kiều còn có thể cảm thấy là trẻ con không hiểu chuyện, hờn dỗi với mình nên mới như thế.
Chỉ cần kiên nhẫn, dỗ dành la mắng mấy lần, vừa đấm vừa xoa dạy dỗ, tâm huyết của Tống Thanh Thư rồi sẽ bị bẻ lại.
Nhưng bây giờ Tống Thanh Thư bình tĩnh như vậy, mới thực sự biểu hiện y kiên định, quyết chí thề không dời, đã đến cảnh giới bất luận thân ở hoàn cảnh nào cũng có thể bình tâm đối mặt, tất cả lựa chọn đều đã trải qua vô số lần suy nghĩ mới đưa ra quyết định.
Nhìn như không lý trí, thực tế lại lý trí đến trình độ nhất định mới có thể biểu hiện như thế.
"Tại sao lại thế này chứ? Thằng bé này trước kia rõ ràng rất nghe lời, sao đến chuyện này lại cương quyết như vậy?" Tống Viễn Kiều rối rắm không thôi.
"Nó không hiểu sao? Ta là vì tốt cho nó!"
Trương Tùng Khê vỗ vỗ vai Tống Viễn Kiều an ủi ông: "Hầy...!Đại ca, huynh cũng đừng nên như thế.
Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui (*), Thanh Thư hẳn cũng biết lựa chọn nào mới là tốt cho tất cả mọi người, nhưng nó không muốn chọn..."
Tống Viễn Kiều tranh luận: "Thế nhưng chúng ta biết