Mạc Thanh Cốc cầm kiếm đi vào rừng, một đường chặt bớt nhánh cây cản trở, trên trời ánh trăng rất sáng, trường kiếm trong tay hắn lóe lên ánh bạc mỏng manh.
Hắn tìm kiếm tung tích của Trần Hữu Lượng khắp nơi trong chợ, thế nhưng Trần Hữu Lượng như bốc hơi khỏi nhân gian tìm không thấy bóng dáng, vậy mà mỗi khi hắn định từ bỏ, Trần Hữu Lượng lại xuất hiện lượn lờ để chứng minh sự tồn tại, nói cho Mạc Thanh Cốc gã vẫn còn ở đây.
Lần này cũng vậy, Mạc Thanh Cốc biết được Trần Hữu Lượng xuất hiện gần đây, bất kể có thật hay không, hắn vẫn phải tới.
Mặc dù rất có thể lại công cốc, nhưng Mạc Thanh Cốc cũng không biết mình còn có thể làm gì nữa.
Hắn một đường đi tới, trông thấy cách đó không xa có hai bóng người lấp lóe giữa cành lá lay động.
Chẳng lẽ lần này thật sự có thể có thu hoạch? Mạc Thanh Cốc nghĩ như vậy, thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi về phía trước.
Tống Thanh Thư cùng Trần Hữu Lượng đã giao thủ được một lúc.
Y đuổi theo mấy người Tống Viễn Kiều xuống núi, không bao lâu liền gặp phải Trần Hữu Lượng tựa hồ là đang chờ y, trong lòng có linh cảm chẳng lành, không muốn dây dưa với gã, thế nhưng Trần Hữu Lượng lại không buông tha nhào lên cuốn lấy hắn: "Đã lâu không gặp, Thanh Thư không định ôn chuyện với ta sao?"
"Ta và ngươi không có gì để nói, ngươi tránh ra!" Tống Thanh Thư vừa chạm mặt Trần Hữu Lượng đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, xoát xoát xoát mấy kiếm liên tục, bức Trần Hữu Lượng thối lui.
"Ta đang có việc gấp, không rảnh dây dưa với ngươi!"
"Võ công của ngươi lợi hại hơn rất nhiều, Trần đại ca đây cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm." Trần Hữu Lượng cười khổ.
Nhiều năm đã qua, gã và Tống Thanh Thư một lần nữa đối đầu, gã đã từng bắt Tống Thanh Thư dễ dàng như bắt một con thỏ con, thế nhưng bây giờ đã không phải là đối thủ của y.
"Đây không phải kiếm pháp của Võ Đang, Thanh Thư có kỳ ngộ khác sao?"
"Không liên quan gì đến ngươi." Tống Thanh Thư không muốn trả lời vấn đề này, y tin mình sẽ thắng, nhưng bây giờ y đang vội vã muốn đi tìm đám người Tống Viễn Kiều, không muốn lãng phí một chút thời gian nào ở đây.
"Lá thư kia là ta gửi, Thanh Thư có muốn biết vì sao không?" Trần Hữu Lượng thấy ngăn không được y, đột nhiên nói."Đừng kinh ngạc quá, trên đời luận tin tức linh thông, không ai hơn được Cái Bang, thăm dò được đánh dấu liên lạc của quý phái, lấy được mấy phong thư của Võ Đang Ngũ hiệp hoặc là đơn thuốc Trương Vô Kỵ từng kê không phải là việc khó.
Ta tốn nhiều công phu lừa gạt mấy người Tống đại hiệp rời núi như vậy, ngươi sẽ không cảm thấy đơn giản là để gọi ngươi ra đấu pháp với ta chứ?"
Tống Thanh Thư bước chân dừng lại, trong mắt hiện lên sát khí: "Đã như vậy, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!"
Trần Hữu Lượng thấy thế công của y đột nhiên biến sắc bén, thầm kêu một tiếng tốt, xoay người bỏ chạy theo hướng đã an bài trước, vừa trốn vừa không quên nói: "Ta vốn định chờ Tống đại hiệp đi xa, phóng hỏa trong thành dưới chân núi, ngươi kiểu gì cũng sẽ ra chủ trì đại cục, lại không ngờ ngươi trực tiếp ra đuổi theo.
Có phải ngươi biết Trương Vô Kỵ ở đâu không?"
Tống Thanh Thư mím chặt môi, không cho gã có cơ hội cạy được gì từ trong miệng mình, cổ tay khẽ đảo, trường kiếm lóe lên, chính là một chiêu "Lục châu trụy lâu" trong Ngọc Nữ Tâm Kinh, kiếm quang từ trên cao mà xuống, hóa thành một đường sáng bạc, mắt thấy sắp xẹt qua giữa mày, cổ, huyệt Thiên Trung trước ngực - ba chỗ yếu hại trên người Trần Hữu Lượng.
Trần Hữu Lượng ngửa ra sau, hiểm hiểm tránh đi, chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, đã bị Tống Thanh Thư cắt ra một đường máu, máu tươi nhanh chóng chảy đầy nửa khuôn mặt dưới của Trần Hữu Lượng.
"Nhiều năm không gặp, không còn là Ngô hạ A Mông(*), là ta khinh địch."
Nói xong, Trần Hữu Lượng lập tức không muốn triền đấu nữa, chỉ lo chạy trốn.
Tống Thanh Thư tạm dừng công kích đứng tại chỗ, ngưng mày trầm tư: Trần Hữu Lượng tìm mọi cách dẫn y ra, nhất định là có cạm bẫy đang chờ, huống hồ bây giờ đám người Tống Viễn Kiều đang đi tới địa chỉ giả kia, nếu còn kéo dài, nói không chừng sẽ không kịp cứu người, hiện tại không có Trần Hữu Lượng ràng buộc, y tốt nhất đừng lãng phí thời gian ở đây.
Thế nhưng...
Trương Vô Kỵ đã từng vô số lần nói với y, Trần Hữu Lượng là một con rắn độc, cho dù hắn đã võ công cái thế cũng vẫn cực kỳ kiêng kị mưu trí tính kế của Trần Hữu Lượng, kiêng kị này chỉ sau Chu Nguyên Chương.
Mà bản thân Tống Thanh Thư cũng đã tự trải nghiệm bị răng nọc của con rắn độc này cắn một lần, quả thực cực đau, còn là cắn ở tử huyệt.
Mà Trần Hữu Lượng lại am hiểu nhất ẩn nấp cùng thuyết phục, bọn họ gần như không thể tìm được gã, bởi vậy mặc dù võ công của Trần Hữu Lượng không thể tính là cao thủ, nhưng lại cực kỳ khó giết.
Nếu thả hổ về rừng, không biết trên giang hồ lại sinh ra bao nhiêu mầm tai vạ, cơ hội như hôm nay, thực sự quá ít.
Tống Thanh Thư do dự một hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm, đuổi theo.
Võ công của y đã bỏ xa Trần Hữu Lượng, muốn bắt được Trần Hữu Lượng không cần tốn bao nhiêu thời gian, mà mấy người Tống Viễn Kiều cũng sẽ không lập tức đến nơi, chờ y giết Trần Hữu Lượng xong đuổi theo họ vẫn kịp.
Rất nhanh Tống Thanh Thư đã đuổi kịp Trần Hữu Lượng, Trần Hữu Lượng giỏi về tâm kế, mặc dù chưa từng lơ là luyện võ, nhưng vẫn kém một đoạn, mắt thấy sắp phải bị Tống Thanh Thư trảm dưới kiếm.
" Từ từ!" Vất vả lắm mới đến được nơi gã tính kế Mạc Thanh Cốc, Trần Hữu Lượng kiểu gì cũng không cam tâm cứ thế mà chết, vội vàng nói: "Ngươi không