Mạc Thanh Cốc xuất hiện hoàn toàn ngoài dự liệu của Tống Thanh Thư, nhưng chỉ cần nghĩ một chút là biết, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
Khó trách Trần Hữu Lượng nói nhiều như vậy, nhìn như muốn nhiễu loạn tinh thần của Tống Thanh Thư, nhưng chưa câu nào nói đến tử huyệt, bây giờ xem ra, chỗ nào là nói cho y nghe? Tất cả đều là nói cho Mạc Thanh Cốc trong chỗ tối nghe!
"Thất sư thúc! Trong này có ẩn tình khác, thúc nghe con giải thích!" Tống Thanh Thư giữ vững tinh thần ứng phó với Mạc Thanh Cốc, khóe mắt liếc qua thấy Trần Hữu Lượng muốn chạy, vội vàng nói: "Việc cấp bách, trước hết để cho con giết tên Trần Hữu Lượng này đã!"
"Mạc thất hiệp! Trần Hữu Lượng ta không lừa ngươi!" Trần Hữu Lượng đỡ cây đứng lên, lớn tiếng nói: "Đúng! Ta thừa nhận là ta phóng ám khí trên Quang Minh Đỉnh, thế nhưng ta làm vậy là có nguyên nhân! Thành Côn là sư phụ ta, chết trong tay Minh Giáo, ta giết không được Ân Di Ái, chẳng lẽ còn giết không được tình nhân của hắn hay sao?!"
"Ngươi đừng có nói bậy! Lúc trước ngươi rõ ràng là muốn mượn chuyện này châm ngòi gây sự!" Tống Thanh Thư gầm lên.
Mạc Thanh Cốc thấy hai người bên nào cũng cho mình là phải, trong lòng nhanh chóng tính toán:
Trần Hữu Lượng cố nhiên là đối thủ đối địch, thế nhưng uy hiếp của hắn với Võ Đang không lớn, trước đó cũng chưa làm gì, võ công bình thường, hang ổ ngay tại Cái Bang, hòa thượng chạy được miếu chạy không được, dù cho thả đi cũng không để lại hậu quả quá lớn.
Mà Tống Thanh Thư, cấu kết với giáo chủ Ma Giáo không nói, trước đó mình hỏi nó, nó còn thề son sắt phủ nhận.
Hạng người khi sư diệt tổ này, hôm nay không giết, ngày mai nó chạy để lộ phong thanh, Võ Đang còn mặt mũi nào đứng trong giang hồ?
Chỉ cân nhắc đơn giản một phen, Mạc Thanh Cốc nhanh chóng quyết định ưu tiên thanh lý môn hộ.
Mạc Thanh Cốc thần sắc động tác biến hóa, Tống Thanh Thư không chút nào bỏ lỡ, thất thần một lúc, y rất nhanh nhớ tới chuyện kiếp trước Trương Vô Kỵ từng nói: Y cũng rơi vào bẫy của Trần Hữu Lượng như vậy, Mạc Thanh Cốc muốn giết y thanh lý môn hộ, lại không ngờ bởi vì Trần Hữu Lượng nhúng tay, ngược lại chết dưới tay mình.
Bắt đầu từ ngày đó, vận mệnh của mình triệt để rơi vào vực sâu.
Chẳng lẽ đây chính là mệnh trung chú định?
Tống Thanh Thư nhịn không được nghĩ tới câu này, nhất thời chấn động, chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm giác suy sụp.
Y tuyệt đối không thể giết Mạc Thanh Cốc, nhưng tình thế lúc này, chẳng lẽ Mạc Thanh Cốc sẽ bởi vì y không phản kháng mà bỏ qua cho y? Quá lắm là cảm thấy y còn chưa quá mức phát rồ, nhưng cũng sẽ không nương tay.
Y biết mình giúp Trương Vô Kỵ lừa gạt Võ Đang là rất không đúng, nhưng vậy cũng không đến nỗi phải lấy mạng mà bù đắp!
Tống Thanh Thư tránh đi công kích Mạc Thanh Cốc, vừa nhấc mắt, lại từ kiếm chiêu của Mạc Thanh Cốc thấy được rất nhiều sơ hở.
Một cái liếc mắt đột nhiên thông suốt, như tách được uất khí trong ngực Tống Thanh Thư ra.
Tống Thanh Thư nghĩ, nếu là kiếp trước, y chưa từng theo Trương Vô Kỵ học võ, cũng không luyện qua Ngọc Nữ Tâm Kinh, vậy đời trước y làm sao có thể nhìn thấu sơ hở lúc Mạc Thanh Cốc ra chiêu? Sẽ chỉ cảm thấy không thể thắng được Thất sư thúc, bởi vậy hoảng sợ thất thần, bị Trần Hữu Lượng nắm lấy cơ hội.
Dù cho cục diện hôm nay vẫn giống hệt lúc ấy như đúc, nhưng Tống Thanh Thư đã không phải là Tống Thanh Thư kia.
Cho nên, kết cục tuyệt đối sẽ không giống nhau.
Tống Thanh Thư hít sâu một hơi, thân pháp trở nên mờ mịt không chừng như mây khói, kiếm quang trong tay nhanh chóng rung động hòa nhập vào ánh trăng sáng ngời, tựa như một làn sương màu bạc, uyển chuyển nhẹ nhàng cuốn lấy Mạc Thanh Cốc, khiến hắn cảm thấy mình như rơi vào trong sương mù dày đặc, bốn phương tám hướng đều nhìn không thấy, đến cả Tống Thanh Thư đang ở đâu cũng không nhận ra.
Mình đường đường là Mạc thất hiệp của Võ Đang, chẳng lẽ lại thua tên phản đồ này hay sao?
Mạc Thanh Cốc càng đánh càng giận, lại chỉ cảm thấy động tác của mình bị hạn chế trong vô hình, càng ngày càng không thi triển được, bị Tống Thanh Thư chặt chẽ áp chế dưới tay.
Tống Thanh Thư nhịn không được thở dài: "Thất sư thúc, thúc bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói."
Mạc Thanh Cốc tức sùi bọt mép, chỉ coi Tống Thanh Thư đang nhục nhã hắn, cười lạnh: "Ngươi đúng là có năng lực, vì một tên ma đầu, đến cả phụ thân của mình cũng không cần!" Hành động của Tống Thanh Thư hôm nay tương đương với tuyên bố muốn phản bội Võ Đang, lại đặt Tống Viễn Kiều ở chỗ nào? Mạc Thanh Cốc chỉ cảm thấy tiểu tử này lòng muông dạ thú, khinh thường cực kỳ.
"Con không có quan hệ gì với Ân sư huynh hết.
Người con thích chính là Vô Kỵ!" Tống Thanh Thư nhìn quanh bốn phía, xác định Trần Hữu Lượng đã nhân lúc này chạy trốn mất tăm, mới mở miệng nói rõ ràng: "Con và Ân sư huynh bằng phẳng không hề có tư tình, nhưng Vô Kỵ với huynh ấy dù sao cũng có quan hệ huyết mạch, bởi vậy con cũng không thể tính là không có liên quan."
Lời này cũng không sai, Tống Thanh Thư vừa nãy vẫn chưa nói hết, là quan hệ như thế nào có rất nhiều loại giải thích.
Mà trong lòng Tống Thanh Thư chỉ có một Trương Vô Kỵ, Ân Di Ái căn bản không tồn tại, lấy đâu ra tư tình?
Vừa rồi Trần Hữu Lượng ở một bên như hổ rình mồi, Tống Thanh Thư kiêng kỵ hắn miệng lưỡi lươn lẹo, bởi vậy kéo dài tới bây giờ mới mở miệng.
Mạc Thanh Cốc trợn tròn mắt.
"Ngươi...!Lời này là thật?"
"Đương nhiên là thật! Con đã thẳng thắn với cha, cha bởi vậy tức giận nhốt con lại cấm túc, nếu không con đã sớm nói rõ ràng với mọi người rồi, đâu đến nỗi có hiểu lầm hôm nay." Tống Thanh Thư thở dài.
Trường kiếm leng keng một tiếng rơi trên mặt đất, Mạc Thanh Cốc giơ hai tay che mặt, ra sức xoa mấy cái, vẫn chưa lấy lại được tinh thần, nhất thời vẻ mặt có chút dại ra.
Một màn hài kịch, cứ thế kết thúc.
"Đại ca đã biết rồi?" Mạc Thanh Cốc vẫn thở không ra hơi, "Ngươi...!Trời ạ, ban nãy tại sao con không nói?"
"Thất sư thúc có cho con cơ hội giải thích đâu?" Tống Thanh Thư lẽ thẳng khí hùng, "Trần Hữu Lượng người này giỏi nhất là bàn lộng thị phi, nói chuyện ba phần thật bảy phần giả, nghe rất dọa người.
Thất sư thúc, con thà tin mặt trời mọc ở đằng tây cũng không thể tin cái miệng đó của hắn!"
Mạc Thanh Cốc lúc này mới phản ứng lại được: "Trần Hữu Lượng đâu?! Tên đó bây giờ đang ở đâu? Ta phải chém đầu hắn!"
"Hắn chạy rồi." Tống Thanh Thư nói, "Trần Hữu Lượng nếu đã tính kế dẫn thúc tới đây, như vậy bên ngoài nhất định có người tiếp ứng, bây giờ đuổi theo sợ là không kịp nữa."
"A!"
Mạc