Trương Vô Kỵ vừa kéo Tống Thanh Thư ra khỏi cửa liền xụ mặt: "Thanh Thư, ngươi đây cũng quá lỗ mãng."
Trong ống thẻ nhiều thăm như vậy, chỉ có một quẻ là tốt nhất ( thượng thượng thiêm), khả năng hai người lắc ra được thực sự quá thấp, Trương Vô Kỵ hoàn toàn không ôm một chút xíu hy vọng nào.
Hắn không quan tâm phải lễ bái lên núi, nhưng nếu để Tống Thanh Thư làm cùng, hắn đau lòng vô hạn.
Chẳng qua tự hỏi một chút, cảm xúc của Tống Thanh Thư đối với hắn nhất định cũng giống như thế, bởi vậy Trương Vô Kỵ mặc dù đau lòng, lại cũng hiểu được.
Nhưng Tống Thanh Thư nhìn vẻ mặt phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn(*), tráng sĩ một đi không trở lại này của hắn, có chút không hiểu: "Còn cả một đêm cơ mà, chúng ta có thời gian từ từ nghĩ cách, ngươi lo lắng gì chứ?"
"Cái gì?" Trương Vô Kỵ sửng sốt.
Tống Thanh Thư thần thần bí bí lắc lắc ngón tay: "Theo ta xuống núi mua vài thứ, tối nay chúng ta đến đại điện một chuyến, ngày mai nhất định có thể lắc ra quẻ tốt nhất."
Y không phải loại đầu óc chết như Trương Vô Kỵ hoàn toàn buông tay phó mặc số phận, đã có phương pháp, ngẫu nhiên cũng phải thành tất nhiên.
Một bên khác, Ân Lê Đình một thân một mình hạ sơn.
Kỳ thật mấy ngày qua số lần y xuống núi mua say đã dần dần giảm bớt.
Dù sao cũng là Võ Đang lục hiệp, tuy tính tình có phần cảm tính, nhưng chung quy sẽ không bởi vì một đòn đả kích cực lớn mà thất hồn lạc phách, tinh thần sa sút sống qua ngày.
Thương tâm ban đầu qua đi, y vẫn sẽ từ từ tỉnh lại.
Nếu vẫn một mực người không ra người quỷ không ra quỷ như thế, Ân Lê Đình cảm thấy đừng nói có lỗi với mình, cũng quá làm cho sư phụ và các sư huynh đệ thất vọng.
Chỉ là hôm nay chứng kiến Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư ăn ý cùng quyết tâm đến mức không ai có thể xen vào, ánh mắt tràn đầy tình yêu cùng che chở lúc hai người nhìn nhau, đều khiến Ân Lê Đình nhịn không được nhớ tới mình đã từng.
Ân Lê Đình lần đầu tiên gặp Kỷ Hiểu Phù là trong một lần bái phỏng Nga Mi, trông thấy nàng múa kiếm dưới tàng cây, vừa gặp đã thương.
Sau đó y nhiều phen thăm hỏi, đến cầu phụ thân Kỷ Hiểu Phù đồng ý gả nàng cho y.
Lúc biết được hôn sự đã thành, trong lòng y không biết mừng như điên cỡ nào, từ đó về sau, mỗi lần luyện võ đều sẽ nhớ tới bóng hình giai nhân xinh đẹp, trong lòng ngọt ngào vô hạn.
Khi đó y cũng nghĩ qua, chờ Kỷ Hiểu Phù gả cho mình, y nhất định sẽ dùng hết tất cả để bảo vệ nàng, để nàng sống được khoái hoạt vui sướng, lại sinh một đứa con, cả đời bên nhau.
Chỉ tiếc trong lòng Kỷ Hiểu Phù không có y, lựa chọn người khác.
Kỳ thật ngẫm lại y cũng có sai, là y mong muốn đơn phương, thấy Kỷ Hiểu Phù không ghét mình liền đến cầu phụ thân của nàng, lại quên rằng Kỷ Hiểu Phù không ghét y, cũng không đồng nghĩa với thích y, sẵn lòng gả cho y.
Chỉ là khi đó y cảm thấy đã có lời của phụ mẫu, Kỷ lão anh hùng đồng ý, chờ Kỷ Hiểu Phù gả cho y, y cũng có đầy đủ thời gian để nàng yêu mình.
Ân Lê Đình càng nghĩ càng khổ sở, nhưng cũng không muốn uống rượu nữa, lang thang không có mục tiêu vài vòng quanh phố chợ, cuối cùng quyết định về núi.
"Đại hiệp dừng bước! Xin hỏi Tống thiếu hiệp và Trương thiếu hiệp có đang ở Võ Đang không?" Một giọng thiếu nữ thanh thúy bỗng nhiên vang lên gọi y lại: "Tôi muốn đi bái phỏng bọn họ, có thể dẫn tôi đến gặp một chút không?"
Ân Lê Đình dừng bước lại, quay đầu nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, buột miệng thốt ra: "Phù muội?!"
Dương Bất Hối khó hiểu nhìn y: "Cái gì?"
Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, Ân Lê Đình lấy lại tinh thần.
Kỷ Hiểu Phù đã chết rồi, thiếu nữ này mặc dù giống nàng, nhưng không thể là nàng.
"Cô nương trông rất giống một vị cố nhân của ta, ta nhất thời thất thần, nhận nhầm người.
Cô đến Võ Đang là muốn tìm ai?"
"Tôi đến tìm Tống Thanh Thư Tống thiếu hiệp cùng Trương Vô Kỵ Trương thiếu hiệp, bọn họ có đại ân với tôi.
Lúc trước họ đến Quang Minh Đỉnh, bây giờ chắc là đã về rồi phải không?" Dương Bất Hối nói.
Tạ Tốn cùng mẹ con Đại Ỷ Ti đi Tây Vực xử lý chuyện Minh Giáo Ba Tư, Dương Bất Hối bỗng nhiên không có Tiểu Chiêu bên người, có chút nhàm chán, dứt khoát phoảng đoán thời gian xuống núi tìm Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ.
Dương Tiêu nghĩ nếu đã lập quân tử chi ước, lại thêm Dương Bất Hối chỉ là một tiểu cô nương, những người đó cũng sẽ không mất mặt mà đi đối phó nàng, liền không ngăn cản.
"Phải, bọn họ đã trở về." Ân Lê Đình gật đầu nói, nhìn thiếu nữ này, bỗng nhiên có một phỏng đoán: "Xin hỏi cô là..."
Liên hệ thân phận xong, hai người lâm vào trầm mặc lúng túng.
Dương Bất Hối không ngờ mình tùy tiện tìm một người mặc đạo bào hỏi thăm, liền hỏi ngay một đại nhân vật như thế.
Nàng bây giờ đã 19 tuổi, cái gì cũng hiểu, biết cha mẹ của mình quả thực thua thiệt nam nhân trước mắt này rất nhiều.
Con không nói cha sai, nàng không thể chỉ trích gì, nhưng đối mặt với Ân Lê Đình vẫn có chút hụt hơi.
Ân Lê Đình cũng không ngờ con gái của Dương Tiêu sẽ táo bạo chạy đến địa giới Võ Đang như vậy.
Lý ra, sự tồn tại của Dương Bất Hối chính là lời trào phúng cùng vũ nhục trần trụi với y, y không nên cho nàng sắc mặt tốt gì.
Nhưng nhìn vẻ mặt Dương Bất Hối cẩn thận từng li từng tí, lại giống hệt Kỷ Hiểu Phù trong trí nhớ, vẫn không nhịn được mềm lòng.
"...!Cô sao lại đến đây?"