Kỳ thật tôi không cảm thấy Trương Vô Kỵ là một người đàn ông cặn bã.
Đầu tiên Trương Vô Kỵ không hề chủ động theo đuổi ai trong bốn cô gái, đều là bốn người bị rung động trước Trương Vô Kỵ mới theo đuổi anh, mà trong đó:
Triệu Mẫn thật sự thích con người của Trương Vô Kỵ, Ân Ly thích chỉ là một hình tượng hão huyền trong quá khứ chứ không phải Trương Vô Kỵ chân chính, Tiểu Chiêu là bởi vì thiếu thốn tình cảm nên coi Trương Vô Kỵ như sự cứu rỗi mà theo đuổi, Chu Chỉ Nhược phần lớn chỉ để mắt tới vị trí hoàng hậu mà Trương Vô Kỵ có thể cho nàng.
Tôi cảm thấy Trương Vô Kỵ cũng hiểu điều đó.
Vậy nên cuối cùng anh đến với Triệu Mẫn, hết lòng quý mến Tiểu Chiêu, bởi vì tình cảm của họ dành cho anh là chân thật nhất; những gì anh dành cho Ân Ly và Chu Chỉ Nhược có thể nói là một loại trách nhiệm.
Lúc Ân Ly bỏ đi, thái độ của anh giống như trút được gánh nặng.
Với Chu Chỉ Nhược, bản thân anh đã nói là "vừa kính vừa sợ", còn có áy náy vì hủy hôn, vậy nên tôi cảm thấy tình cảm mà Trương Vô Kỵ dành Chu Chỉ Nhược là nhạt nhất trong bốn cô gái.
Nhưng Triệu Mẫn và anh đứng ở hai lập trường trái ngược nhau, đây là vấn đề không có cách nào giải quyết, cho nên thật ra bốn cô gái không một ai thích hợp với Trương Vô Kỵ.
Những gì tôi miêu tả trong truyện là bởi vì tác phẩm này chủ yếu viết theo thị giác của Trương Vô Kỵ, mà bản chất của Trương Vô Kỵ là thánh phụ, tự nhận hết trách nhiệm về mình, tôi cũng không cảm thấy Trương Vô Kỵ thật sự phụ bạc các cô.
Trong số bốn cô gái tôi chỉ thích Tiểu Chiêu, Chu Chỉ Nhược ác độc hư vinh, Triệu Mẫn phản quốc, Ân Ly quá mức cực đoan lại có vấn đề về thần kinh.
Không phải Trương Vô Kỵ không xứng với họ, Trương Vô Kỵ xuất thân ưu việt, sự nghiệp thành công, võ công cao cường, lại hiền lành lương thiện, trọng tình trọng nghĩa, là hình tượng nam chính hoàn mỹ, thật ra là các cô trèo cao.
Tiểu Chiêu rất tốt, nhưng Tiểu Chiêu sùng bái Trương Vô Kỵ như thần linh, tôi không cảm thấy tình cảm này có thể đánh đồng với tình yêu, mặc dù rất giống.
Tôi cảm thấy người thật sự thích hợp với Trương Vô Kỵ phải là người có tình cảm chân thành và công bằng, sẽ không yêu một hình tượng dựa trên Trương Vô Kỵ, cũng sẽ không bị bên ngoài ảnh hưởng, hơn nữa có thể bù đắp những khuyết điểm của Trương Vô Kỵ, là người có thể cùng Trương Vô Kỵ đồng tâm hiệp lực.
Về phần Tống Thanh Thư, hầu hết các bản phim đều vì tô đậm Trương Vô Kỵ nên ít nhiều đều hạ thấp anh ta, hơn nữa nguyên tác cũng không miêu tả về anh ta quá nhiều, cho nên hình tượng của anh ta vẫn luôn nghiêng về mặt trái, hơn nữa rất mơ hồ, tôi chỉ có thể thông qua những gì nguyên tác miêu tả mà đánh giá như sau:
Đầu tiên anh ta từ nhỏ sống rất trôi chảy chưa từng gặp biến cố, si tình đến mù quáng, thông minh, đồng thời trong xương cốt cũng mang một ít tàn nhẫn.
Nhìn lại một chút, lần thứ nhất anh ta muốn giết Trương Vô Kỵ là trên Quang Minh Đỉnh.
Lúc đó đang trong cục diện chiến tranh, lại không biết thân phận của Trương Vô Kỵ, đây mới nguyên nhân cơ bản mà anh ta muốn giết Trương Vô Kỵ.
Đương nhiên, vì anh ta thích Chu Chỉ Nhược mà sinh lòng đố kị nên chẳng còn bận tâm đến phong độ, sau khi Trương Vô Kỵ tự bộc lộ thân phận anh ta liền từ bỏ, không hề có suy nghĩ rằng "Chu Chỉ Nhược là của ta, ta phải giếtTrương Vô Kỵ", anh ta chỉ quá thương tâm đi mua say, sau đó bị Trần Hữu Lượng để mắt tới thành "bằng hữu".
Sau khi lỡ tay giết Mạc Thanh Cốc, Tống Thanh Thư đã hoàn toàn trở thành con rối của Trần Hữu Lượng, Trần Hữu Lượng bắt đi hướng đông anh ta không thể đi hướng tây, nếu không Trần Hữu Lượng phơi bày mọi chuyện thì anh ta xong đời, hơn nữa Chu Chỉ Nhược mà mình thích lại ở trong tay Trần Hữu Lượng, vậy nên anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Về sau anh ta đến Nga Mi, Chu Chỉ Nhược bảo với anh ta: "Ngươi giết Trương Vô Kỵ ta sẽ gả cho ngươi", đồng thời cho anh ta một quả ngọt là được làmvợ chồng trên danh nghĩa.
Thế là Tống Thanh Thư một mực tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, theo cô đến Thiếu Lâm Tự.
Kỳ thật tôi cảm thấy chỗ này có rất nhiều ẩn ý.
Tống Thanh Thư chắc hẳn phải biết chuyện mình làm đã bại lộ, Võ Đang cũng sẽ đến, vậy anh ta đi chuyến này thập tử vô sinh đã thành kết cục đã định, nhưng anh ta vẫn đi.
Hơn nữa Tống Thanh Thư có yêu Chu Chỉ Nhược cách mấy cũng phải biết võ công của Trương Vô Kỵ cao hơn mình rất nhiều, bảo anh ta giết Trương Vô Kỵ tương đương với bảo anh ta đi chịu chết, điều kiện của Chu Chỉ Nhược căn bản là không thể thực hiện được, chhỉ để chơi đùa anh ta thôi; thêm nữa những hành động sau này của Chu Chỉ Nhược đủ để anh ta thấy rõ bản chất của Chu Chỉ Nhược không phải là tiểu tiên nữ, nhưng vậy cũng không thể thay đổi tâm ý của anh ta dành cho Chu Chỉ Nhược, bất luận Chu Chỉ Nhược là hạng người gì, anh ta cũng đều chấp nhận.
Càng viết càng cảm thấy Tống Thanh Thư sao có thể thảm như vậy.
Cho nên bi kịch của Tống Thanh Thư nằm ở chỗ yêu sai người, nếu anh ta yêu người đáng để yêu, vậy Tống Thanh Thư sẽ có thể có một cuộc đời tốt đẹp
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Sáng sớm hôm sau, Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư cùng nhau lên chính điện, dâng một nén nhang lên tượng thần trong điện.
Người qua đường không hiểu ẩn ý trong đó, nhưng thấy Võ Đang Ngũ hiệp cùng Trương Tam Phong Trương chân nhân cũng tới, đều biết sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhao nhao xúm lại tới, tràn đầy tò mò nhìn hai người sóng vai quỳ gối dưới đất.
Trương Tam Phong đằng hắng một tiếng, cất cao giọng nói: "Vô Kỵ, Thanh Thư, các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nảy sinh tình cảm, bây giờ muốn kết khế huynh đệ, nhưng việc này chung quy không tầm thường, ta và phụ thân các con cũng khó có thể định đoạt, giờ đây giao cho ý trời quyết định.
Hai người các con cùng cầu một quẻ nhân duyên, nếu cầu được thượng thượng thiêm, chính là ý trời như thế, chúng ta sẽ không ngăn cản."
Lời vừa nói ra, nhất thời toàn tràng ồ lên, nhao nhao châu đầu ghé tai xôn xao.
Lúc này trên đại điện, trừ đệ tử Võ Đang, còn có khách hành hương lên núi, các lộ anh hùng lui tới, có thể nói là ngư long hỗn tạp, Trương Tam Phong tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, không cần mấy ngày sẽ truyền khắp thiên hạ đều biết.
Mọi người nhìn nhau, lại nhìn hai người đang quỳ kia, đều là nổi bật trong võ lâm tân tú, càng là tiền đồ vô lượng, cho dù thật sự có cái gì cũng có thể âm thầm tiến hành, lại phải ồn ào thanh thế to lớn như vậy.
Chẳng lẽ bọn họ không biết, qua hôm nay, trên giang hồ sẽ đồn đãi thế nào sao?
Tiếng bàn tán truyền vào trong tai, lời chúc phúc tán dương thì ít, tiếng nghi ngờ trào phúng thì nhiều.
Nhưng Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư mười ngón đan xen, tưởng như như bất luận người ngoài nói cái gì đều không thể dao động được ý chí của họ.
Đoàn người Tống Viễn Kiều đứng phía trên mặc dù không ngờ tới, lúc này cũng không nhịn được khẽ gật đầu.
Bỗng nhiên có một thanh âm khác thường vang lên, Ân Lê Đình nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ gạt bức tường người ra vọt vào giữa vòng vây, ra sức vỗ tay, hô lên: "Vô Kỵ ca ca, Thanh Thư ca ca, muội ủng hộ các huynh!"
Dương Bất Hối gương mặt sáng bừng, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, hô cực kỳ lớn tiếng, thấy Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư quay đầu nhìn nàng, lập tức nhảy cẫng lên, chứng minh nàng tuyệt đối chúc phúc chuyện này.
Nàng động tác quá lớn, Trương Tùng Khê và Mạc Thanh Cốc nhịn không được