Dạ Lưu Hiểu nhìn nụ cười của ta, thấu hiểu nói: “Ngươi cảm thấy Khinh Hàn hận ngươi lựa chọn Đế Hạo, sẽ không giúp ngươi, lại càng không muốn gặp ngươi nữa, đúng không?”
Lẽ nào không phải sao?
“Vào ngày hôm sau khi Đế Hạo mang ngươi rời đi Bộc Tà sơn trang, Nguyệt Lượng thành bị người san thành bình địa. Tô Nguyệt Hà thân mang trọng thương bị ép đến không còn đường lui, phải nhảy xuống thành hào, rốt cuộc là cái gì thâm cừu đại hận phải làm đến mức diệt thành?”
Ta lắc đầu, có lẽ là Lăng Tiêu vì muốn báo thù cho nữ nhi đã chết dưới chưởng tay của Tô Nguyệt Hà chăng.
“Là Khinh Hàn. Bởi vì ta nói cho hắn biết Tô Nguyệt Hà làm ngươi trọng thương. Nếu hắn không quan tâm ngươi, hắn sẽ không ngàn dặm xa xôi từ trên Cửu Trọng Thiên xuống, thậm chí còn ra lệnh cho thuộc hạ giăng lưới khắp kênh đào, vô luận sống chết đều nhất định phải đem Tô Nguyệt Hà vớt lên, tuy rằng đến nay cái gì đều chưa vớt được.”
Ta ngây người nhìn Dạ Lưu Hiểu, sống mũi bắt đầu cay cay.
Ta nói với chính mình, đừng nghĩ rằng bản thân có bao nhiêu trọng đại, Khinh Hàn sẽ không vì ta cùng Tô Nguyệt Hà liều mạng. Nhất định là mụ ta ở chỗ nào đó đắc tội với hắn. Ta không dám, thật sự không dám khiến bản thân có những suy nghĩ xa vời ấy.
“Ngươi có thể không uống thuốc, cũng có thể không ăn, tốt nhất ngươi chết đi, Khinh Hàn nhất định sẽ lại giống như đối phó Tô Nguyệt Hà mà tìm Bích U Cung thanh toán. Có điều ta muốn ngươi hiểu rõ, Bích U Cung không giống Nguyệt Lượng thành!” Dạ Lưu Hiểu đẩy cửa bước ra.
Ta ngồi trên giường, tay trái xoa xoa băng vải trên cổ tay phải, nâng nhẹ hai chân vẫn còn có thể động nhưng hiện đã không đi được.
Khinh Hàn, ta thà rằng cả đời này không gặp ngươi nữa.
Nhưng mà, nếu thật sự gặp được ngươi, ngươi sẽ lộ ra biểu tình gì? Đồng tình? Đáng thương? Hay là khinh thường?
Trong mớ suy nghĩ hỗn loạn ấy ta đi vào giấc ngủ tương đối bất an. Vết thương trên người ẩn ẩn đau nhức, quả thật nên uống thuốc mà Dạ Lưu Hiểu đưa tới, trong đó hẳn là có thành phần giảm đau.
Ngọn gió trong lành đem cửa sổ mở ra, mùi sương đêm thanh nhã dần dần tản mát ra khắp phòng. Lúc mơ hồ cảm giác có người ôn nhu vuốt ve trán ta, ta cứ thế từ từ chìm sâu vào mộng đẹp, cho đến khi mùi dược thang gay mũi đem ta từ trong mơ lay tỉnh.
Ta nhìn Dạ Lưu Hiểu đang bưng bát thuốc ngồi cạnh giường, giơ tay trái ra, hắn hiểu ý đem bàn tay đưa đến trước mặt ta, ta dùng ngón tay viết: đêm qua là ngươi trong phòng ta ư?
“Không có a. Hôm qua ta bận chuẩn bị xe ngựa cùng vật phẩm khẩn trương đến Cửu Trọng Thiên. Sao thế, đêm qua có người đã tới?”
Ta lắc đầu, cười cười, có lẽ không ai đến cả, ta chỉ là nằm mơ.
Dạ Lưu Hiểu nhìn vẻ mặt của ta, nghiêm nghị nói: “Cho dù Khinh Hàn không muốn cứu ngươi, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến hắn phải cứu. Cho nên nếu như ngươi còn giống một nữ nhân nửa sống nửa chết thế này, ta sẽ đánh ngươi, đánh đến khi nào ngươi tỉnh mới thôi!”
Hắn không đợi ta trả lời liền xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Lát nữa sẽ có người đến giúp ngươi lên xe!”
Ta cúi đầu, nhìn nhìn chăn nệm, bất chợt bắt đầu lo lắng không yên. Hiện tại quả thật là đuổi vịt lên giá mà, Dạ Lưu Hiểu đã hạ quyết tâm nhất định phải đem ta đưa lên Cửu Trọng Thiên bằng được.
Giả dụ chủ nhân của Cửu Trọng Thiên không phải Khinh Hàn, có lẽ ta sẽ nghĩ đến việc đem ngựa chết xem như ngựa sống mà trị, nói không chừng sau này có thể đi đường, có thể nói chuyện, ta có thể tìm tử lão đầu giúp ta trở về nguyên lai thế giới …… Đúng rồi, tử lão đầu! Sao ta lại quên mất hắn chứ? Ta nâng tay trái lên đem tiểu hạp đeo trên cổ mở ra, con tiểu trùng tử bên trong liền phấn chấn bò ra ngoài, vỗ vỗ cánh bay đi.
Còn nghĩ rằng khi ta lên xe ngựa rồi e là tử lão đầu muốn đuổi cũng đuổi theo không kịp, không ngờ chưa đến nửa nén hương thời gian, ta đã nghe thấy tiếng cửa sổ kẽo kẹt mở ra, mái đầu của hắn thấp thoáng ở đó. Trông thấy ta nằm trên giường, hắn sững sờ đôi chút, sau đó từ cửa sổ lộn người vào.
Tử lão đầu ngồi bên mép giường, nâng tay ta lên xem xét, lại xốc chăn lên sờ nắn chân ta, chân mày cau lại thành một đống, “Sao lại trở thành như vậy? Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là ai hạ thủ?”
Ta cười cười, đem bàn tay hắn kéo qua, ở bên trên viết: sao ngươi có thể đến nhanh như vậy?
“Ta ở trong một ngôi miếu hòa thượng gần đây để trốn tránh sư muội ta. Trước đừng nói chuyện này, là ai đả thương ngươi?” Cả đời này tử lão đầu chưa bao giờ quan tâm đến ta như vậy.
Bạch Lộ Ngưng của Bích U Cung.
Tử lão đầu nhìn những chữ ta viết trên tay, ngửa đầu thở dài một hơi: “Oan nghiệt a …… oan nghiệt …… Ta còn tưởng rằng ngươi và Đế Hạo …… “
Ta lắc đầu, ý bảo hắn đừng nhắc đến cái tên đó nữa.
“Vậy ngươi hiện tại thế nào? Nơi đây là địa bàn của Túc Thiên Các, Dạ Lưu Hiểu cứu ngươi?”
Ta gật gật đầu, tiếp tục viết: hắn muốn đưa ta đi Cửu Trọng Thiên, ta không muốn đi.
“Cho nên ngươi muốn ta mang ngươi rời đi?” Tử lão đầu nhìn ta một mực gật đầu, nhưng vẫn là thở dài một tiếng, “Với tư cách là sư phụ ngươi, ta cũng sẽ làm như Dạ Lưu Hiểu …… “
Ta kích động, vội bắt lấy tay hắn. Hắn xem thấu tâm tình của ta, nắm chặt tay ta nói, “Ngốc tiểu tử, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi không dám đối mặt Khinh Hàn, người đã bị ngươi làm cho thương tâm, lại sợ Khinh Hàn đối với ngươi …… haiz …… Thật ra sư phụ biết có một người có năng lực cứu ngươi.”
Ta vừa nghe ánh mắt đã sáng lên, nhưng sư phụ lại lắc đầu: “Nhưng mà nàng nhất định sẽ không giúp ngươi.”
Vì sao?
“Không vì sao cả. Trên đời này nếu tất cả đều có thể nói rõ vì cái gì, hết thảy đều sẽ đơn giản đi rất nhiều. Vi sư chỉ có thể nói, trong hai người có năng lực cứu ngươi, chỉ có Khinh Hàn nhất định sẽ cứu ngươi. Lên Cửu Trọng Thiên đi, sư phụ sẽ không mang ngươi rời đi.”
Ta kéo lấy tay hắn không buông.
Hắn vỗ vỗ đầu ta, tựa như đối đãi hài tử của chính mình: “Ta sẽ ở bên dưới Cửu Trọng Thiên, vô luận ngươi có chuyện gì đều có thể dùng đồng dạng phương pháp gọi ta đến. Trừ phi Khinh Hàn thương tổn ngươi, bằng không ta cũng mong muốn đưa ngươi lên đó