Ta dựa vào Dạ Lưu Hiểu, lòng ngực căng thẳng như bị người siết chặt.
Phía sau sa mỏng truyền đến những âm thanh ma sát mãnh liệt, đi kèm là những tiếng rên rỉ khó nhịn. Tiếp theo sau, mọi thứ trở nên tĩnh lặng.
” …… Cho ta xuất ra …… cho ta xuất ra …… “
“Trạc Thanh, ngươi không phải nói không cần nữa mà, sao chính mình lại động lên rồi?”
“Cầu ngươi động …… động …… “
Sau đó không khí vang lên tiếng bàn tay vỗ lên da thịt, thanh thúy như lưỡi dao, “Ngươi này đồ hư hỏng, rốt cuộc là muốn hay không muốn a?”
Tay trái ta bấu chặt bờ vai Dạ Lưu Hiểu, ta nói với bản thân rằng mình không có tư cách để đau lòng. Ta và hắn, hắn và ta, tựa như con cào cào rơi vào ngọn đèn dầu đêm hôm ấy, cái gì cũng đã không còn.
“Muốn …… Ta muốn ……”
“Ha ha, ngươi tên hư hỏng này!” Tiếng cười của Khinh Hàn vẫn xấu xa như xưa.
Tiếng rên rỉ thống khổ lại ẩn tràn khoái lạc ngập đầy lỗ tai ta, cuối cùng âm thanh ấy trở nên kịch liệt hẳn lên. Sau những tiếng thở dốc dữ dội, hết thảy lại trở nên yên tĩnh.
Trong khoảnh khắc bạc sa bị vén lên, ta cơ hồ ngừng thở.
Khuôn mặt tuyệt thế dung nhan kia chậm rãi xuất hiện trước mặt ta, mang theo nụ cười hời hợt cùng ánh mắt ngả ngớn. Áo lót màu trắng tùy tiện khoác trên người, lộ ra ***g ngực rộng lớn. Ngón tay hắn tùy tiện lướt qua những sợi tóc rối, không nhanh không chậm từ trên giường bước xuống.
“Dạ các chủ đại giá quang lâm, không kịp nghênh đón, mong thứ tội cho.” Ngôn từ nho nhã lễ độ, nhưng trên mặt lại không hề hàm chứa chút biểu tình áy náy gì.
“Đâu nào, là Lưu Hiểu đến không đúng lúc, quấy rầy nhã hứng của tôn chủ.” Dạ Lưu Hiểu ngữ khí cũng bắt đầu khách sáo.
“Ha ha,” Khinh Hàn nhìn Dạ Lưu Hiểu và ta, chầm chậm đảo quanh một vòng, trong ánh mắt ẩn đầy vẻ suy tư nghiền ngẫm, “Nào có quấy rầy, Dạ các chủ và Tàm Đậu thiếu hiệp cũng xem như cố hữu của tại hạ, thế nên tại hạ nghĩ nếu có chút chậm trễ, hai vị cũng sẽ không để tâm.”
“Không dám.” Dạ Lưu Hiểu cười cười, “Mục đích mà tại hạ đến đã nêu rõ trong bức thư trước, hôm nay đến, không biết tôn chủ có nguyện ý chữa trị cho ‘cố hữu’ hay không.”
Ngón tay Khinh Hàn nhấc tay phải mềm oặt của ta lên, quơ quơ trong không khí, sau đó nhìn về phía Dạ Lưu Hiểu: “Tuy là ‘cố nhân’, nhưng phải phí nhiều thời gian và tinh lực như thế, cũng rất phiền toái a.”
Ta dùng tay trái gõ gõ bờ vai Dạ Lưu Hiểu, chúng ta đi thôi, ở đây quả thực là tự rước lấy nhục.
Hơn nữa, hắn không có lí do nhất định phải cứu ta.
Dạ Lưu Hiểu biết rõ ý ta, nhưng không có rời đi, “Chuyện tình phiền toái đương nhiên sẽ có thù lao. Các hạ không phải vẫn luôn muốn tìm được Tô Nguyệt Hà sao? Chỉ cần tôn chủ có thể trị khỏi cho Tàm Đậu, trong vòng ba tháng, ta nhất định sẽ đưa tin tức Tô Nguyệt Hà cho ngươi. Tô Nguyệt Hà thân mang trọng thương, nhất định sẽ ẩn náu ở một nơi vô cùng bí mật để chữa thương, Cửu Trọng Thiên muốn tìm được mụ tuyệt không dễ dàng. Các hạ cảm thấy giao dịch như vậy thế nào?”
Khinh Hàn không nói không rằng cười cười, “Dù cho Tô Nguyệt Hà chạy đến chân trời góc bể, bị Cửu Trọng Thiên ta tìm ra cũng chỉ là vấn đề thời gian. Có điều, Trạc Thanh lại rất khẩn trương muốn lấy mạng mụ, thôi được rồi, tuy rằng giao dịch này không thỏa đáng, nhưng thiệt cũng chẳng nhiều.”
“Trạc Thanh …… Trầm Trạc Thanh?” Dạ Lưu Hiểu nói thầm.
“A ha, không hổ là thông hiểu thiên hạ Túc Thiên các chủ. Không sai, chính là Trầm Trạc Thanh, nhi tử của Trầm Gia Bảo bảo chủ Trầm Phượng Sinh. Đệ đệ của Trầm Phượng Sinh cấu kết Tô Nguyệt Hà độc chết ca ca mình, bọn họ một người muốn trầm gia bảo, một người muốn phượng vĩ kiếm, Trạc Thanh đáng thương chẳng những mất đi phụ thân, còn bị Tô Nguyệt Hà bắt đi. Nếu không phải gặp được ta, e là giờ đây hắn đã lên trời gặp cha mình rồi.”
Ta thầm cười, xem đi, may mà ta không tự phụ cho rằng Khinh Hàn hủy đi Nguyệt Lượng thành là bởi vì ta.
“Tốt lắm, ta đem Tàm Đậu giao cho Cửu Trọng Thiên. Ba tháng, ba tháng sau ta sẽ đem tin tức Tô Nguyệt Hà đến đổi về một Tàm Đậu với tứ chi như thường.”
“Được.”
“Nếu vậy tại hạ cáo từ.”
“Không tiễn. Điệp Y, ngươi đem Tàm Đậu thiếu hiệp bố trí ở lưu thủy cư.” Khinh Hàn nói xong liền xoay người bước về phía bóng người trên giường.
Dạ Lưu Hiểu cõng ta đến lưu thủy cư. Sau khi thu xếp xong mọi thứ, hắn nói với ta: “Tàm Đậu, ta biết thái độ của Khinh Hàn khiến ngươi rất đau lòng, nhưng ngươi phải hiểu, nếu hắn có thể trị khỏi cho ngươi …… “
Ta vỗ vỗ vai hắn, gật đầu.
Điệp Y đưa hai ta vào, thu xếp hành lý của ta xong, an ủi Dạ Lưu Hiểu: “Dạ các chủ yên tâm, Điệp Y sẽ hảo hảo chiếu cố Tàm Đậu. Chỉ cần có Điệp Y ta ở đây, nhất định sẽ không để Tàm Đậu chịu ủy khuất.”
Dạ Lưu Hiểu gật đầu cảm tạ Điệp Y, “Như vậy ta rời đi đây, ba tháng sau ta nhất định sẽ đem tin tức về Tô Nguyệt Hà đến đổi ngươi. Cho dù sau ba tháng Khinh Hàn không chữa khỏi cho ngươi, chỉ cần ngươi nói ngươi không muốn lưu lại, ta cũng sẽ nhất định tôn trọng quyết định của ngươi, mang ngươi rời đi.”
Ta gật gật đầu, nhìn hình bóng hắn rời đi nói thầm: cám ơn ngươi, Dạ đại ca. Ngươi đối với ta, đã không chỉ là tích thuỷ chi ân, mà ta lại không thể dũng tuyền tương báo*.
Tòa lưu thủy cư này là dùng ống trúc dựng thành. Phía trước tòa trúc ốc là dòng nước róc rách chảy, bên cạnh dòng nước trồng rất nhiều cây mà ta không biết tên, trên nhánh cây tràn đầy những nhụy hoa đang chờ ngày nở rộ. Bánh xe nước bằng gỗ từng vòng từng vòng xoay tròn không ngừng nghỉ, ống trúc trong khoảng thời gian cố định hạ xuống lại bật lên định giờ. Làn gió man mát nhẹ nhàng thổi qua, tạo nên những gợn sóng lăn tăn nhấp nhô trên mặt nước.