Vết thương trên tay chân cũng xem như hoàn toàn khép lại, ban đêm khi ngủ cũng không bị Điệp Y điểm huyệt khiến ta không thể trở người nữa. Có điều mỗi ngày vẫn phải uống chút ít dược thang, nghe nói là có thể trợ giúp cho kinh lạc* và máu huyết lưu thông, vấn đề là kinh lạc của ta không có khí, có uống bao nhiêu cũng thông không được a.
Ta như cũ không nhìn thấy Khinh Hàn, chính vì như thế, Điệp Y còn thường xuyên đi xin chỉ thị của hắn, nhưng nhìn sắc mặt của Điệp Y ……
Kỳ thật không gặp được hắn cũng tốt, hắn như một người xa lạ xuất hiện trước mặt ta, còn ta lại phải như đối diện một người xa lạ mà đi đối mặt hắn. Ta không biết hắn có mệt mỏi hay không, nhưng ta thì có.
Thế nhưng có chuyện khiến ta còn mệt hơn, chẳng hạn như tên Trầm Trạc Thanh nhiều lần đăng môn “đến viếng” này. Ai, thật chẳng biết hắn đến làm gì, nếu là đến diễu võ giương oai, nghiêm túc mà nói giữa ta và Khinh Hàn căn bản chẳng phát sinh gì cả, nếu là đến tìm người tán gẫu, tiểu đệ a, ngươi nhìn không ra ta là một kẻ câm sao?
Thật hy vọng Điệp Y có mặt ở đây, tiếc rằng sau bữa cơm trưa cho đến tận trước giờ cơm tối, Điệp Y cũng có công việc cần làm, ta đành một mình ở trên giường.
“Khí sắc của ngươi xem ra không tồi a.” Trầm Trạc Thanh ngược lại cũng thật biết tự cấp tự túc, không ai rót trà cho hắn, hắn tự mình làm. Nhấp một ngụm trà, còn không quên khẽ nhăn mày, “Nước trà gì đây, thật khó uống. Nếu có người đến thăm ngươi, ngươi sẽ chiêu đãi họ bằng loại nước trà này à?”
Ta thở dài một hơi, viết trên giấy: ngoài ngươi ra chưa ai đến xem qua ta cả.
Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười khiến người ta cảm giác không thoải mái: “Ngươi không cần lừa ta, Khinh Hàn không đến xem qua ngươi ư?”
Chỉ có một lần, lúc mệnh lệnh Băng Lạc vì ta nối gân.
Trầm Trạc Thanh nhìn chằm chằm vào ta, tựa hồ muốn từ trong mắt ta nhìn ra dấu tích của sự dối trá. Hắn buông tách trà trong tay xuống, chậm rãi đi đến cạnh giường: “Ngươi có biết hắn đã bao lâu chưa ôm qua ta không?”
Ta lắc đầu, khuê phòng bí sử của các ngươi sao ta biết chứ.
“Từ lần ngươi phát sốt, sốt đến nỗi thiếu chút mất mạng, hắn không còn chạm vào ta nữa.” Đáy mắt của Trầm Trạc Thanh hiện lên một tia âm độc, “Thế nào, hắn không đến tìm ngươi sao? Dục vọng của hắn cường liệt như vậy, ngươi bị hắn hành hạ rất vất vả đúng không?”
Ta có một dự cảm không tốt, liều mạng lắc đầu.
“Ngươi nói, nếu ta thượng ngươi, hắn sẽ muốn giết ngươi hay là giết ta?” Trầm Trạc Thanh xốc chăn lên, ta kinh hoàng dùng tay trái giữ chặt hắn lại, hắn một bàn tay tát vào mặt ta.
“Còn giả vờ thanh cao gì nữa? Ngươi không lẽ chưa từng bị nam nhân ôm qua sao? Dù sao cảm giác nhục nhã cũng đã sớm vất toẹt đi rồi, cho ta thượng một lần có gì hệ trọng chứ?”
Tay trái ta cũng trả lễ hắn một bạt tai, ta cười với hắn.
“Ngươi cười cái gì? Có cái gì đáng cười chứ? Ta và ngươi đều giống nhau, đều bị một người nam nhân như mình áp ở dưới thân đùa bỡn!” Ánh mắt hắn tràn đầy hận ý, tựa như một dòng thác dữ dội không thể kiểm soát sắp đánh sập phòng tuyến tinh thần.
Ta cười cái gì? Bởi vì ta không giống ngươi. Ta chưa từng cảm giác đến nhục nhã, cũng không có cảm giác bị đùa bỡn. Không sai, bị Đế Hạo ôm thật sự khiến ta cảm giác không cam tâm, bởi vì không cam tâm làm một kẻ yếu bị người khác bảo hộ. Ta thích hắn, thế nên được hắn ôm ta cảm thấy rất hạnh phúc, tuy rằng …… cũng rất thống khổ ……
“Ta từng nghĩ rằng hắn thật sự thích ta …… Ngày ta đứng trên Nguyệt Lượng thành, trông thấy hắn từ bóng đêm bước đến, chỉ là một cái mỉm cười mà thôi, ta liền ngay cả khí lực để động cũng không còn. Chưa từng có người cười đến mỹ miều như hắn, ngay cả ánh trăng trên bầu trời đêm so với hắn cũng trở nên ảm đạm thất sắc. Hắn nói, ngươi đi với ta nhé, ta không suy nghĩ gì liền đáp ứng hắn. Hắn gọi nhũ danh của ta, ‘Đậu Đậu’, từ nhỏ đến lớn ta đều rất chán ghét người khác gọi ta như vậy, cho dù là phụ thân đã chết đi của ta hay là mẫu thân luôn đối đãi ta cực tốt. Nhưng cái tên nghe ngốc cực kỳ này, từ trong miệng hắn phát ra lại có thể du dương đến thế, cho nên ta nghĩ cũng không nghĩ liền đi theo hắn …… Khi hắn hôn và ôm ta, thì thầm bên tai ta hai tiếng “Đậu Đậu …… Đậu Đậu”, mỗi một lần ta đều rất cảm động, sợ hãi sẽ mất đi hắn. Nhưng ngươi đến rồi, ta bất giác hiểu rằng ta vĩnh viễn sẽ không mất đi hắn, bởi vì ta căn bản chưa từng có được hắn!” Cơ thể của Trầm Trạc Thanh run rẩy kịch liệt. Bởi vì kích động, đôi mắt hắn bắt đầu đỏ lên, gần như điên cuồng.
Đậu Đậu, ngươi đi với ta nhé. Ôn thuần tinh khiết như rượu, nhẹ nhàng nhấp nhô gợn sóng ……
Nước mắt của ta bắt đầu tuôn rơi. Ta khẽ lắc đầu, ảo tưởng ấy quá mỹ miều, mỹ miều đến nỗi chính mình có thể tức khắc ý thức được nó có bao nhiêu không thật.
“Hiện tại, hắn mỗi ngày đều đọc sách. Những quyển dược điển chất trong kho sách mốc meo đều bị hắn lục tung ra!” Bàn tay của Trầm Trạc Thanh không biết khi nào đã với vào cổ ta, “Hắn ngoại trừ đọc sách vẫn là đọc sách, hắn còn bảo ta cút ra ngoài, hắn cư nhiên chê ta phiền! Những lời tín thệ hắn nói với ta trước kia đi đâu rồi! Đều là ngươi! Đều là ngươi đồ yêu tinh hại người!”
Cổ của ta bị Trầm Trạc Thanh bấu chặt, hắn dùng sức ấn xuống, trong ánh mắt hắn ta thấy nỗi thống khổ tuyệt vọng. Nước mắt của hắn tí tách rơi xuống, khiến ta phân không rõ nước mắt trên mặt ta rốt cuộc là của hắn hay của mình.
Hô hấp của ta càng lúc càng khó khăn. Hai chân liều mạng mà giãy đạp, tay trái dù cố dùng lực cũng không chống được hai tay của hắn. Mẹ nó, lẽ nào ta không bị Tô Nguyệt Hà đánh chết, cũng không bị Bạch Lộ Ngưng tra tấn chết mà lại phải chết dưới tay một tên vô danh tiểu tốt Trầm Trạc Thanh? Mẹ nó thật không đáng!
Mọi thứ bắt đầu tối đen, trước mắt ta là hình bóng trắng toát của Đế Hạo đang rời đi, còn có khuôn mặt cúi xuống khẽ cười của Khinh Hàn, từng khắc từng khắc lùi về sau rồi dần dần biến mất …… Thôi