Khinh Hàn liếc nhìn vẻ mặt cực kỳ thất vọng của ta, cao giọng nói: “Thế nào? Tàm Đậu thiếu hiệp của chúng ta hình như không muốn tỉnh lại thì phải.”
Ta nhìn hắn, bất chợt có suy nghĩ muốn mặc kệ hết thảy, mở miệng lộ cả răng nanh ra cười với hắn, nhép môi nói: ngươi đoán đúng rồi.
Hắn cũng chẳng sinh khí, khóe môi nhếch lên. Ta bất chợt có một loại dự cảm bất an, quả nhiên sau đó ngón tay hắn đã áp lên bả vai ta. Nguy rồi, là phân gân thác cốt thủ!
Ta nghe thấy tiếng xương răng rắc vang lên, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, cả người phút chốc co quắp dưới sàn nhà. Đến khi ta đau đến nỗi bờ môi trắng bệch, Điệp Y từ ngoài cửa bước vào, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất: “Cầu tôn chủ thủ hạ lưu tình, Tàm Đậu hắn đang bệnh nặng, sợ là chịu không nổi …… “
“Hắn có chịu đựng nổi không hắn chính mình rõ nhất,” Khinh Hàn cười cười dời tay khỏi vai ta, “Dạ các chủ nói qua ba tháng sau muốn ta giao ra một Tàm Đậu với tứ chi như thường, chúng ta cũng không thể chỉ nói suông không làm, tránh cho Tàm Đậu thiếu hiệp của chúng ta suốt ngày nhàn rỗi mà sinh bệnh. Điệp Y, ngươi đi gọi Băng Lạc đến cho hắn bát cốt tục cân đi.” Vừa dứt lời, liền trông thấy vẻ mặt Điệp Y vì quá kinh hỉ mà khóc chạy ra ngoài.
Khinh Hàn thong thả đi đến cạnh cửa, mở rộng cửa ra, để mặc gió mưa bên ngoài đánh vào, “Như vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi nhé, Tàm Đậu thiếu hiệp~.”
Ta nhìn hình bóng hắn rời đi, bỗng nhiên nghĩ, lão thiên gia quả thật rất công bằng. Xưa kia hắn đứng trên Cửu Trọng Thiên nhìn bóng dáng ta rời đi, hiện tại đến lượt ta xem hắn bước đi, chân chính nhân quả tuần hoàn a. Nhưng mà loại tư vị này, e là lão thiên gia cũng không thể hội qua.
Điệp Y dẫn theo Băng Lạc tiến vào.
Cửu Trọng Thiên quả nhiên người xinh đẹp mạo mĩ nhiều vô số kể. Cứ nhìn Băng Lạc này xem, y như tên của nàng lạnh tựa băng sương, nhưng không có sự cao ngạo giống Đế Hạo, ngược lại khiến người ta cảm giác nghiêm cẩn và tinh tế.
Sau khi kiểm tra kỹ càng vết thương của ta, nàng nói với ta và Điệp Y: “Miệng vết thương đã khép lại, muốn đoạn cân tái tục nhất định phải đem miệng vết thương đã khép lại này cắt ra, sau đó tìm ra đoạn gân đã đứt, dùng tuyết sơn ngọc thiền tơ nối lại.”
“Được, vậy ta liền đi chuẩn bị mê dược.” Điệp Y đang muốn ra ngoài, nhưng bị Băng Lạc ngăn lại.
“Tôn chủ nói, không được sử dụng mê dược.”
“Cái gì? Không sử dụng mê dược! Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Băng Lạc xoay người, “Chúng ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của tôn chủ, hơn nữa mê dược ảnh hưởng không tốt đến sự khép lại của miệng vết thương.”
“Ta đi tìm tôn chủ, không có mê dược làm sao chịu đựng nổi chứ!”
Lần này là ta kéo lại Điệp Y: không cần đi, với tính cách hỉ nộ vô thường của hắn, không chừng sẽ nói thôi khỏi cần chữa trị nữa.
Điệp Y ngẩn người, cúi đầu: “Quả thật, tâm tư của tôn chủ …… “
“Được rồi, ta sẽ điểm huyệt đạo của hắn, khiến hắn không thể động đậy. Chỗ này có một mảnh nhân sâm, ngươi có thể ngậm trong miệng, nếu đau cứ cắn vào nó.” Thân pháp của Băng Lạc rất nhanh, vừa đẩy nhân sâm vào miệng ta đã nhanh chóng điểm huyệt đạo ta lại.
Ta nhìn nàng lấy ra tiểu đao, không khỏi nhắm chặt mắt. Ta có thể cảm giác nàng hạ đao chuẩn xác tinh tế, nhưng cơn đau đớn ấy khiến nước mắt ta tràn ra, nướu răng bị nhân sâm đâm chảy máu, huyết quản toàn thân tựa như muốn nứt toác ra. Ta vài lần trước mắt tối sầm ngất đi, nhưng rồi lại vì đau đớn mà tỉnh lại.
Ta bỗng nhiên nghĩ, Khinh Hàn nói không chừng là vì báo phục ta đã khiến hắn “đau lòng”, cho nên hiện tại muốn ta phải thống khổ tột cùng.
Nếu không phải vì ta không thể nói chuyện, có lẽ ta đã nói qua vô số lần câu “Thôi đi! Cứ để mặc ta làm kẻ tàn phế!”
Cuộc “giải phẫu” tinh tế này vẫn tiếp tục đến nửa đêm.
Khi Băng Lạc cởi bỏ huyệt đạo cho ta, nói tiếng: “Đã hoàn thành rồi”, ta tức khắc đổ gục trong lòng Điệp Y, ngay cả khí lực để khóc cũng không còn.
“Như vậy chân tay của Tàm Đậu công tử khi nào thì có thể động?”
“Ta không biết.”
“Ngươi không biết?” Điệp Y cảm thấy bất mãn với cách trả lời của Băng Lạc.
“Ta đã đem đoạn gân của hắn tiếp hợp, có điều nội tức đã đứt rồi. Nhất định phải nhờ vào nội lực của tôn chủ cùng một lúc quán thông toàn thân gân cốt của hắn, khí mạch nối liền tay chân hắn tự nhiên sẽ động.”
“Vậy tôn chủ khi nào thì …… “
“Ta không biết.”
“Ngươi không thể quán thông nội tức cho hắn sao?” Điệp Y cầu xin hỏi.
“Ta đương nhiên không được. Nội công của người này nhất định phải hùng hậu, có thể ngay tức khắc đem nội lực thâm nhập vào tứ chi trăm hài của Tàm Đậu. Khắp thiên hạ ta chỉ tin có hai người có nội lực như thế, một người là tôn chủ, một người là Đế Hạo. Ngoài ra, cho dù là tôn chủ, sau khi giúp Tàm Đậu quán thông nội tức, tối thiểu trong vòng ba ngày không thể tiếp tục vận dụng nội lực. Hao phí lớn như vậy, đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo.”
“Nhưng mà tôn chủ …… mỗi ngày đều ở bên Trầm Trạc Thanh, căn bản không giống …… ” Điệp Y nhìn sang ta, ngừng lại không nói nữa.
“Việc của ta đã làm xong.” Băng lạc vác hòm thuốc do chính mình mang đến đi thẳng ra ngoài.
Ta không rỗi mà suy nghĩ tiếp nữa, trong cơn đau đớn ngất đi.
Giống y như lúc mới vừa bị Bạch Lộ Ngưng cắt thương, ta đau đến nỗi suốt đêm khó ngủ, ngay cả cơm cũng không nuốt nổi. Điệp Y lén sắc cho ta vài bát dược giảm đau, thế nhưng ta thoải mái chưa đến mấy canh giờ cơn đau đớn kịch liệt lại quay về.