Sự xuất hiện của Đơn Cung thật phải nói là một điều kinh dị ngoài tưởng tượng.
Con chó nướng đột nhiên mất tích. Hai chiếc thây người xuất hiện dưới bệ thờ. Những chuyện đó làm cho người dễ dàng mọc gai óc.
Bây giờ đến việc một con người mới thấy chết nằm lạnh ngắt đây, lại vụt hiện ra trước mặt để nói chuyện với mình, điều đó quả đã làm cho Kim Vô Vọng tái mặt:
- Đơn... Đơn Cung. Ngươi... ngươi...
Giọng nói của con người mà bất cứ trong trường hợp nào cũng vẫn lạnh băng băng, thế nhưng bây giờ đã thoáng hơi run rẩy.
Đơn Cung bật cười khanh khách:
- Đúng, ta là Đơn Cung. Ngươi nhận ra ta rồi chứ ? Lúc nãy, khi ngươi còn sống, ngươi đã thấy thi thể của ta, lúc đó chắc ngươi đâu có ngờ nhỉ ? Ngươi đâu có ngờ khi chết rồi ta lại có thể gặp nhau.
Kim Vô Vọng cắn răng. Cho dù vững tâm cách mấy, sự việc diễn ra kỳ dị bắt buộc phải hoang mang.
Không thể dừng được nữa, Kim Vô Vọng quay nhanh lại dòm xuống bệ thờ.
Hai chiếc thây vẫn nằm y chỗ cũ.
Như chợt nhớ ra điều gì, Kim Vô Vọng xoay mình trở lại...
Nhưng không còn kịp nữa, bàn tay đen như móc sắt của Đơn Cung đã chớp lên.
Kim Vô Vọng từ từ quị xuống.
Tuy bị điểm vào huyệt đạo làm cho thân thể rã rời, quị xuống nhưng thần trí hãy còn minh mẫn, Kim Vô Vọng trợn mắt thét lên:
- Vương Lân Hoa.
Đưa tay gỡ nhanh lớp hóa trang, Vương Lân Hoa quay lại cười sằng sặc:
- Giỏi, Kim Vô Vọng khá đấy. Tuy nhiên, khi nhận ra ta thì đã quá muộn rồi.
Kim Vô Vọng gằn gằn:
- Ta thua ngươi mất mấy giây.
Vương Lân Hoa cười:
- Chuyện đó ngươi cũng đừng có trách mình làm chi, trong hoàn cảnh này chỉ chậm vài giây là khá lắm rồi. Có kẻ sợ còn phải ngất đi là khác.
Ngay lúc đó, từ trên nóc miễu nổi lên giọng cười hô hố:
- Thật là tuyệt. Con người chuyên làm cho người ta khủng khiếp, ngày nay vẫn bị người ta làm khủng khiếp như thường.
Cùng với câu nói, người trên nóc miễu thòng xuống một vật đen đen, theo sợi dây dài: con chó nướng.
Thì ra, mãi lo tìm người ẩn nấp, khi mới bước vào miễu, Kim Vô Vọng bất ý không thấy một sợi dây kẽm thật nhỏ cột sẵn trên lưng con chó và đầu dây căng thẳng lên nóc miễu.
Và nhất là trong bóng tối lờ mờ khi phát hiện hai chiếc thây người đã làm cho Kim Vô Vọng càng không để tâm được vào chi tiết nhỏ nhặt, do đó người ẩn trên nóc miễu kéo con chó lên một cách êm rơ.
Tất cả sự việc từ nhỏ đến lớn đều nhằm một mục đích dàn cảnh ma quái để khủng bố tinh thần, để đối phương bất ý dễ dàng hạ thủ. Giá như người khác, có lẽ họ còn kéo dài cái trò ma quỉ ấy ra để cho đã cái công sắm sửa, nhưng với Kim Vô Vọng thì họ không dám. Vì đối với Kim Vô Vọng, cái quay đầu nhìn trở lại hai cái xác trong miễu, đã là một hành động sơ xuất có một không hai rồi. Nếu thêm một tích tắc nữa thôi, cũng sẽ bị lộ tẩy ngay.
Kim Vô Vọng lạnh lùng:
- Cũng khá, bọn ngươi biết ta theo đến đây thì cũng là giỏi lắm.
Vương Lân Hoa cười:
- Biết chứ, nếu không ai chịu tốn công dàn cảnh lớn lao làm chi cho mệt.
Từ trên nóc miễu, Kim Bất Hoán cười ha hả:
- Thật quả là thiên đường không chịu đi, cứ khăng khăng đâm đầu vào địa ngục.
Hắn nhảy xuống dòm sát mặt Kim Vô Vọng:
- Nước chảy vòng tròn mà... Kim Vô Vọng ơi, ngươi đâu có dè ngày nay lại lọt vào tay ta nhỉ ?
Kim Vô Vọng bỉu môi:
- Có sao đâu.
Từ việc làm đến lời nói, Kim Bất Hoán nghĩ rằng Kim Vô Vọng nếu không sợ hãi, thì cũng hối hận hay giận dữ, thế nhưng thấy bộ mặt lạnh băng và lời nói tỉnh bơ ấy, làm cho hắn thất vọng.
Dầu vậy hắn vẫn cố tình tìm cách lăng nhục và cố làm cho Kim Vô Vọng bị đau khổ dày vò, hắn đảo mắt cười khì:
- Theo được đến đây chắc ngươi đắc ý lắm hả ? Có lẽ ngươi tự cho mình nhiều bản lãnh lắm hả ? Thế ngươi có biết tại sao ngươi theo được đến đây không ?
Kim Vô Vọng nói:
- Không biết, sao ?
Kim Bất Hoán nói chầm chậm:
- Không biết thì ta nói cho mà nghe chơi cho đở buồn, này nhé, trâm nè, hoa tai nè, khăn nè, dây đai nè, giày nè... Những thứ đó đâu phải Bạch Phi Phi để lại, mà chính là ta, ta đánh dấu dùm cho ngươi đấy chứ.
Hắn nói thật nhanh, nhấn từng câu, cố làm cho Kim Vô Vọng tức tối, thế mà Kim Vô Vọng vẫn tỉnh khô:
- Rất hay.
Kim Bất Hoán cười lớn:
- Điều đó tầm thường quá mà. Sao ngươi lại đâm ra ngu thế ? Bạch Phi Phi đã bị khống chế, cho dù có thể bỏ khăn, bỏ hoa tai đi, chứ đến giày thì làm sao cởi được ? Bộ ta chết rồi à ?
Kim Vô Vọng cười nhạt:
- Nhưng bây giờ thì đáng lý ngươi phải thấy ngươi là kẻ đã chết.
Kim Bất Hoán cười:
- Đúng, ngày đó ngươi đã thả ta, nhưng đâu phải vì đó mà có thể sinh tình ? Ta làm cho ngươi phải thả ta đấy chứ ? Đó là bản lĩnh của ta đấy chứ, có phải do lòng tốt của ngươi đâu ?
Kim Vô Vọng gật gù:
- Rất hay.
Kim Bất Hoán nhướng nhướng đôi mắt:
- Ngày trước, ngươi thả ta, ngày này ta thu sinh mạng của ngươi, ngươi không chua xót, không hối hận à ? Hừ, hà hà... làm bộ lạnh lùng ngoài mặt làm chi ? Trong lòng ngươi đau khổ sắp chảy nước mắt rồi mà.
Kim Vô Vọng vẫn như không:
- Từ trước đến nay ta chưa làm một việc gì mà phải hối hận cả.
Kim Bất Hoán cười khì khì:
- Từ trước đến nay không hối hận, nhưng bây giờ thì phải hối hận. Từ trước đến nay chưa chịu thua, nhưng bây giờ thì phải chịu thua. Ngươi tự cho mình là kẻ xuất chúng, thế nhưng nhất cử nhất động của ngươi, đều lọt vào kế hoạch của chúng ta.
Kim Vô Vọng lim dim đôi mắt:
- Thế à ?
Kim Bất Hoán nói:
- Ngươi cứ suy nghĩ lại xem, bọn ta đã dụ ngươi đến đây, tất nhiên biết rằng ngươi nhất thân nhất mã, chứ không có Trầm Lãng theo bên cạnh.
Kim Vô Vọng cười nhạt:
- Nếu có Trầm Lãng, thì ngươi làm sao nên việc.
Kim Bất Hoán vỗ tay:
- Tự nhiên, bọn ta hay là ở chỗ đó chứ. Hay ở chỗ là đoán đúng không có Trầm Lãng. Nhưng tại sao lại đoán đúng như thế ? Tại sao lại tài quá như thế ? Đó là chỗ ngươi không hiểu nổi.
Lần này thì Kim Bất Hoán đánh trúng một đòn. Quả thật đó là điều mà Kim Vô Vọng băn khoăn, nhưng bộ mặt hắn vẫn lạnh băng băng:
- Việc ngươi làm sao ta biết được, đối với ta không quan hệ.
Kim Bất Hoán hơi khựng:
- Luôn việc ấy mà ngươi cũng không muốn biết nữa à ?
Kim Vô Vọng nhắm mắt không thèm nói.
Kim Bất Hoán nói lớn:
- Ngươi không muốn biết, nhưng ta thì lại thích nói cho ngươi biết.
Hắn muốn chọc giận Kim Vô Vọng, mà Kim Vô Vọng lại cứ phớt tỉnh như không. Càng lúc hắn càng khó chịu và cuối cùng, ngược lại, hắn bị Kim Vô Vọng chọc tức trở lại.
Giận quá, Kim Bất Hoán chụp lấy ngực áo Kim Vô Vọng, thét lên:
- Cho ngươi biết, tại vì ta biết trước Trầm Lãng sẽ bị Cái Bang kéo níu, đêm nay nếu hắn không chết, thì hắn cũng không thoát thân được. Vì cái "Giang hồ đệ nhất bang" ấy đã bị bọn ta...
Vương Lân Hoa cứ đứng cười xem hai người "chơi" nhau, đến bây giờ hắn mới lên tiếng:
- Thôi, đủ rồi.
Rồi hắn mỉm cười nói tiếp:
- In như là Kim huynh nói có hơi nhiều.
Kim Bất Hoán cười vuốt đuôi:
- Vâng... vâng.. tôi có... có nói hơi nhiều.
Hắn buông ngực áo cho Kim Vô Vọng té dội lưng xuống đất và cười hà hà:
- Nhưng dù sao hắn cũng là kẻ sắp chết rồi, hắn có nghe được gì cũng không nói lại được với ai. Nghe nhiều hơn chút nữa cũng không có quan hệ.
Vương Lân Hoa nói:
- Có quan hệ chứ sao lại không.
Kim Bất Hoán lật đật nói:
- Vâng, vâng, tiểu đệ sẽ không nói nữa.
Thấy dáng cách của Kim Bất Hoán, Kim Vô Vọng biết ngay rằng hắn đã bị Vương Lân Hoa mua đứt đi rồi. Và chuyện đó cũng dễ hiểu.
Kim Bất Hoán vốn là con người cầu lợi chứ không phải cầu danh, chuyện bị người mua chuộc làm tôi mọi thì không phải là chuyện làm cho Kim Vô Vọng ngạc nhiên. Chuyện hơi lạ là chuyện Cái Bang, cứ theo cung cách của hai người thì nhất định Vương Lân Hoa đã thọc tay vào chuyện đó.
Nhưng chẳng lẽ Cái Bang lại cũng bị Vương Lân Hoa mua chuộc ?
À... Kim Vô Vọng chợt nhớ ra. Đơn Cung và Âu Dương Luân phải chăng vì bất phục Vương Lân Hoa mà chết ?
Nghĩ đến chuyện Cái Bang làm cho Kim Vô Vọng lo lắng vô cùng, tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng hết sức bối rối.
Vương Lân Hoa lúc bấy giờ ngồi dựa nơi cửa miếu làm thinh, xem dáng sắc của hắn, y như là đang đợi chờ một việc gì.
Qua một lúc, chợt nghe vó ngựa từ xa dồn dập. Vó ngựa dần dần đến nơi và dừng lại bên ngoài.
Tiếp liền theo có một giọng nói hơi nhỏ đưa vào:
- Kính thưa công tử, thuộc hạ đến đây phục lệnh.
Vương Lân Hoa hỏi:
- Công chuyện đã xong hết chưa ?
Người ở bên ngoài đáp:
- Thuộc hạ đã đưa Bạch cô nương đến chỗ, bây giờ thì có lẽ Bạch cô nương đã ngủ rồi.
Vương Lân Hoa cười bằng một giọng hài lòng:
- Tốt lắm, suốt ngày hôm nay ngươi đã quá cực khổ. Đó là việc đáng thưởng. Cứ đến tủ lấy năm mươi lượng bạc, rồi cứ việc ăn chơi thỏa thích, sau nửa tháng đến đây lãnh lệnh.
Người bên ngoài bằng một giọng vui mừng:
- Đa tạ công tử.
Vương Lân Hoa nói:
- Khoan, ta dặn. Ngươi cứ việc ăn chơi, nhưng nhớ đừng có bép xép bậy bạ, đừng có gây sự lôi thôi. Và nhớ đừng để nhân vật giang hồ điều tra lý lịch, hiểu chưa ?
Người bên ngoài thấp giọng:
- Dạ vâng, thuộc hạ không dám thế.
Vương Lân Hoa cười:
- Hiểu thì tốt lắm. Ngươi nên biết bản môn đối với thuộc hạ vốn đối đãi nhiều ân hậu, nhưng bất cứ ai phạm vào qui cũ, thì tự nhiên là bản thân phải khổ sở. Ta nói thế chắc ngươi đã thừa biết.
Giọng bên ngoài cung cung kính kính:
- Dạ vâng, thuộc hạ hiểu rõ điều đó.
Vương Lân Hoa vẫy tay:
- Tốt lắm, đi đi.
Sau một lúc, Vương Lân Hoa vụt hỏi:
- Sao chưa đi ? Có gì nữa không ?
Người bên ngoài nói ấm ớ:
- Dạ dạ... thuộc hạ còn có...
Vương Lân Hoa gắt:
- Có việc sao không nói ngay ?
Người bên ngoài nói:
- Thưa, có Triệu Minh đã xong việc ở Qui Châu, vừa về, cùng đến đây một lượt với thuộc hạ.
Vương Lân Hoa hơi cau có:
- Đã đến sao lại ở ngoài ?
Người bên ngoài nói:
- Dạ dạ... Triệu Minh nói... nói không dám đến gặp công tử...
Vương Lân Hoa gặn lại:
- Không dám ? Hắn đã làm hư chuyện rồi à ?
Người bên ngoài nói:
- Chuyến đi Qui Châu của Triệu Minh rất thuận lợi. Tống Tam Lão ở Qui Châu trong vòng hai ngày đã giao đủ năm ngàn lượng bạc, số bạc đó cũng đã được mang về.
Vương Lân Hoa hừ một tiếng:
- Đã thế thì hắn là kẻ có công, thế tại sao lại không dám đến gặp ta ?
Người bên ngoài hơi ấp úng:
- Hắn... Có một việc nhờ thuộc hạ thưa lại với công tử...
Vương Lân Hoa gắt lớn:
- Thì cứ nói đi chứ, chuyện gì mà ấp a ấp úng như vậy ?
Người bên ngoài nói:
- Triệu Minh và... và Bình Nhi, một trong số Mục Nữ hầu Thái phu nhân, hai người ấy tâm đầu ý hợp, cho nên...
Vương Lân Hoa gắt:
- Nên, nên làm sao ?
Người bên ngoài nói mau:
- Dạ Bình Nhi đã có thai, bây giờ...
Vương Lân Hoa hừ một tiếng gằn gằn:
- Ta biết rồi, khỏi nói.
Ngưng một giây, Vương Lân Hoa chợt mỉm cười và nói thật hòa hoản:
- Đó là một tin vui, sao hắn lại không dám đến gặp ta ? Mau gọi hắn vào đây.
Như có vẻ sững sốt, người bên ngoài lặnh thinh một lúc rồi mới "dạ".
Qua một lúc nữa, có giọng nói của một gã thiếu niên:
- Triệu Minh xin tham kiến công tử.
Vương Lân Hoa mỉm cười:
- Chuyến đi Qui Châu này, ngươi quả là khó nhọc.
Triệu Minh cung kính:
- Thưa công tử, đó là bổn phận của thuộc hạ.
Vương Lân Hoa cười:
- Chuyện của ngươi, ta biết cả rồi. Không ngờ con người xem thật thà như ngươi mà cũng "ái tình" ra phết... À, cái chuyện tình ái của thiếu niên là một chuyện đáng hoan nghinh.
Không hiểu rõ được ý chủ, Triệu Minh cứ lấp bấp:
- Dạ... dạ... mong công tử thứ tội...
Vương Lân Hoa cười:
- Bình Nhi ngày thường xem có vẻ lạnh lạnh lạt lạt thế mà vẫn bị ngươi xỏ mũi. Xem thế đủ biết bản lĩnh của ngươi cũng khá lắm, ta vẫn phải lé mắt với ngươi đấy.
Như không nén nổi vui mừng, gã Triệu Minh cũng cười:
- Người ta thường nói "chủ nào tớ nấy", thuộc hạ được gần công tử, thì ít nhiều cũng học được điều hay...
Vương Lân Hoa cười lớn:
- Hay, hay. "Chủ nào tớ nấy", té ra chuyện ái tình của ngươi là do ngươi học được ở ta...
Trong tiếng cười, Vương Lân Hoa vùng đứng dậy và bắn thẳng ra ngoài như một mũi tên và giọng hắn vụt biến thành lạnh ngắt:
- Ngươi bằng vào đâu mà xứng học ở ta chứ.
Hắn vừa nói dứt thì tiếng của Triệu Minh rú lên thê thiết và Vương Lân Hoa lại thong thả quay vào ngồi dựa vào khung cửa như cũ. Mặt gã vẫn bình thản y như không có chuyện gì xảy ra cả.
Bốn bên lại im lặng. Thứ im lặng chết chóc.
Vương Lân Hoa mặt vẫn tỉnh khô, nhưng mũi hắn lại thở dài và nói chầm chậm:
- Mang thi thể của Triệu Minh đi chôn cất tử tế cho hắn. Xong, đến tủ lấy hai trăm lượng bạc cho Bình Nhi, nói với nó rằng Triệu Minh đã tử nạn trong công tác Qui Châu.
Giọng nói của gã bên ngoài hồi nãy, hơi run:
- Dạ... vâng... vâng...
Hắn chỉ nói mấy tiếng mà răng hắn đánh vào nhau côm cốp.
Kim Vô Vọng chứng kiến từ đầu đến cuối, mặt vẫn lạnh lùng, nhưng lòng nghe xao xuyến.
Cho đến bây giờ Kim Vô Vọng mới biết tổ chức thuộc hạ của Vương Lân Hoa chẳng những rộng lớn mà lại còn chặt chẽ và kỷ luật nghiêm khắc dễ sợ.
Bằng vào tuổi nhỏ như Vương Lân Hoa mà bản lĩnh như thế ấy, Kim Vô Vọng chợt thấy mình đã đánh giá không đúng giá trị của hắn, đã xem hắn quá nhẹ.
Hắn thật không dè Vương Lân Hoa lại có những âm mưu quá lớn lao như thế.
Rõ ràng gã thiếu niên này là một mối lo lớn cho giang