Hai người vừa nói chuyện vừa cười, và Kim Vô Vọng cảm nghe nội lực mỗi lúc mỗi tăng, thương thế, y như không có... hắn cảm thấy phấn khởi vô cùng.
Nhưng bỗng nhiên, Kim Vô Vọng lại cảm nghe giọng cười của Trầm Lãng lại mỗi lúc một yếu dần.
Kim Vô Vọng giật mình, thì ra bàn tay của Trầm Lãng từ nãy giờ vẫn ấn chặt vào giữa lưng mình, một nguồn chân lực rần rần chuyển động.
À... thì ra Trầm Lãng vẫn âm thầm truyền chân khí, thảo nào vết thương đã sớm hết đau đớn, mà nội lực lại tăng lên.
Chân khí là sinh mạng của người luyện võ, mà một con người như Trầm Lãng, thì nó là một vật quý hơn sanh mạng nữa. Thế mà chàng đã đem vật quý hơn sanh mạng ấy mà trao cho Kim Vô Vọng một cách không tiện tằn, để làm cho Kim Vô Vọng càng mau mạnh và chính bản thân Trầm Lãng thì mỗi lúc một yếu dần.
Kim Vô Vọng tái mặt thét lên:
- Bỏ tay ra.
Trầm Lãng gượng cười:
- Vâng... vâng...
Và sự thật thì chàng cũng đã đuối rồi, chàng buông tay ra ngồi dựa ngửa vào chiếc bệ thờ.
Tất cả động tịnh của hai người đều lọt vào tai Chu Thất Thất. Nàng hãy còn tưng tức muốn bỏ mặc kệ họ, nhưng nàng không thể.
Bây giờ thì không phải thuần một mặt tình yêu, mà trong đó còn có vấn đề nghĩa
cử.
Không thể được. Nàng không thể mặc kệ họ được. Nàng sẽ không tìm đâu ra được những con người như thế ấy. Nàng phải lo lắng cho họ.
Nàng cầm lấy khúc thịt nướng trên đống lửa và đi lại bên Trầm Lãng.
Khúc thịt nướng ngoài da tuy đã rám cháy, nhưng thịt bên trong còn thật là ngon. Chu Thất Thất ngó Trầm Lãng, nàng cười thật dịu:
- Anh mệt, hãy ăn cái này đi.
Không ngó đến nàng, Trầm Lãng nói giọng lạnh lùng:
- Cầm đi chỗ khác.
Chu Thất Thất nói:
- Tôi đã dùng ngoăn xoa xăm thử rồi, thịt tốt lắm mà.
Trầm Lãng vẫn lạnh lùng:
- Bảo mang đi tránh ra.
Chu Thất Thất cắn môi:
- Nếu anh không thích ăn thịt thì để tôi đi thử xem gần đây có lẽ có làng mạc quán xá, anh muốn ăn gì, tôi đi mua. Kim đại ca, anh cũng phải cần ăn một ít.
Trầm Lãng nói mà không ngó:
- Thôi, khỏi nhọc.
Chu Thất Thất cố dằn:
- Tôi... tôi muốn vì anh mà làm một việc gì... tôi...
Trầm Lãng vẫn cứ bằng một giọng lạnh băng:
- Muốn vì tôi mà làm một việc gì ? Được, hãy làm một việc đi.
Chu Thất Thất mừng ra mặt:
- Chuyện gì ? Bất cứ chuyện gì tôi cũng làm cả.
Trầm Lãng nói tỉnh như không:
- Xin cô đi xa ra một chút, đi tránh càng xa càng tốt. Đi cho tôi đừng bao giờ thấy mặt cô, tức là cô đã làm một việc cho tôi rồi dó. Và tôi sẽ hết sức cảm kích cô vì việc làm đó.
Chu Thất Thất sững sốt, nước mắt bắt đầu chảy ra, nhưng nàng vẫn cố cười:
- Tôi... tôi...
Nàng khẽ liếc Kim Vô Vọng, và nàng cắn răng dằn xuống, nàng nói:
- Tôi đã làm gì anh giận ? Anh nói đi, nếu quả tôi sai, sau này tôi sẽ cải sửa. Cái gì tôi cũng sẽ cải sửa.
Câu nói đó, đúng ra có chết nàng cũng không nói, nhưng nàng phải nói. Nói xong uất ức quá, nàng bật khóc.
Tiếng khóc của nàng thê thiết quá, tiếng khóc tủi cực, tiếng khóc tức tưởi.
Trầm Lãng cuối cùng quay đầu lại nhìn nàng. Nhìn sững vào mặt nàng.
Mặt chàng vẫn lạn băng băng.
Tia mắt chàng làm cho nàng run bần bật. Nàng tức tưởi:
- Nhưng tôi đã làm gì ? Tôi đã làm sai chuyện gì ?
Trầm Lãng cười nhạt:
- Cô làm việc gì, tự cô, cô không biết nữa à ? Nếu không do cô thì làm sao Bạch Phi Phi bị bắt ? Nếu không do cô, Kim đại ca làm sao thân thể như thế này ?
Chu Thất Thất càng khóc:
- Nhưng... nhưng những việc ấy đều do tôi cả ư ?
Trầm Lãng thét lên:
- Không phải cô thì là ai ? Nếu cô biết thông cảm thương xót người khác, thì làm sao có những chuyện này xảy ra ?
Chu Thất Thất khóc như mưa bấc:
- Tôi... tôi...
Trầm Lãng gắt lớn:
- Cô là một con người tự tư, vị kỷ, tự cao, khinh người, tật đố... Cô là ác phụ, chỉ mong và làm cho mình vui sướng, còn ai khổ mặc ai, chuyện khổ của ai cô cũng không thèm để ý, chỉ cần mình cô được vui sướng thôi. Chỉ cần làm cho cô vui sướng thì cho dù ai có ra sao cô cũng mặc kệ. Biết chưa ?
Những lời nói của Trầm Lãng như từng ngọn roi quất vào da thịt của nàng. Nàng nghe lỗ tai lùng bùng và cuối cùng ngã choài, ngồi bẹp xuống đất.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị ai mắng một cách dữ dằn, thậm tệ như thế.
Nàng run rẩy tự vấn lương tâm: phải không ? Có phải ta xấu như thế không ? Có phải mình đã làm những việc tệ hại như thế không ?
Nàng ngồi trân trân như kẻ mất hồn, nàng không khóc nữa, nàng không còn tâm trí để nghĩ đến việc tức giận căm hờn nữa.
Trong khoảng khắc bao nhiêu bộ mặt quen thuộc bỗng thoáng qua trước mắt nàng. Hùng Miêu Nhi, Bạch Phi Phi, Phương Thiên Lý, Triển Anh Tòng... Những bộ mặt đó đã từng bị nàng làm khó dễ, đã từng bị nàng làm điêu đứng không có một lý do chính đáng...
Có những người đã mất mặt vì nàng, có những người đau khổ thiếu điều chết vì nàng... Tất cả, có khi vì lòng háo thắng, có khi chỉ vì tự ái, có khi vì lòng ghen ghét... Nói chung, họ chưa làm gì nên tội với nàng cả. Chỉ có nàng hành tội họ mà thôi.
Nàng lau nước mắt và nói bằng một giọng hối hận:
- Tất cả những việc đó tôi chỉ vô tình, tôi không cố ý làm hại một ai cả.
Trầm Lãng nói:
- Phải, cô không cố ý làm hại ai hết, nhưng cái vô ý ấy còn ác hơn là cố ý nữa. Cô tự đặt cô làm một con người mà buộc ai cũng phải tôn trọng cô, chiều chuộng cô, chỉ có cô là ngồi trên cao, còn người khác thì cô đạp dưới chân, cô xem việc làm phương hại người khác là một việc cần nên làm vậy.
Giọng Chu Thất Thất hơi run:
- Không... không... tôi hoàn toàn không có ý như thế...
Trầm Lãng cười gằn:
- Cô còn nói không có à ?
Chu Thất Thất vụt khóc rống lên:
- Thôi... thôi... anh bảo có thì có... nhưng... nhưng tôi chưa biết chuyện ở đời... cái gì tôi cũng không biết cả... anh... chẳng lẽ anh không tha thứ cho tôi được sao ?
Trầm Lãng lạnh lùng:
- Tôi không làm việc ấy được.
- Chu Thất Thất đấm tay xuống đất, gào lên:
- Có nhiều người làm những chuyện sai, những chuyện đó còn hơn tôi nhiều nữa, thế tại sao anh lại tha thứ cho họ, tại sao... tại sao anh lại không tha thứ cho tôi ?
Trầm Lãng nói:
- Có chứ, việc tha thứ vì thông cảm đó, đối với cô, tôi đã làm nhiều rồi. Hành động của tôi không đợi ai yêu cầu cả.
Chu Thất Thất vùng vằng đứng dậy, nàng đứng trước mặt Trầm Lãng, nàng nuốt nước mắt, nghiến răng:
- Được rồi, anh không tha thứ, tôi cũng không yêu cầu nữa. Anh đã từng giết những người không thể tha thứ được, bây giờ anh hãy giết tôi đi.
Trầm Lãng vẫn một mực lạnh lùng:
- Tôi không làm được việc ấy.
Chu Thất Thất trợn trừng đôi mắt:
- Anh... anh làm một con người ác. Tôi cũng không yêu cầu anh gì cả, tôi chỉ mong được chết dưới tay anh, anh cũng không bằng lòng... Tại sao ? Tại sao ?
Trầm Lãng ngồi im lặng.
Chu Thất Thất ngồi bẹp xuống đất khóc rống lên:
- Trời ơi... trời ơi... Tại sao anh đối xử với tôi như thế ? Những kẻ ác còn được có phúc chết dưới tay anh, còn tôi... tôi không muốn sống nữa... Tại sao ? Tại sao anh không chịu giết tôi ?
Trầm Lãng nhắm mắt lại.
Kim Vô Vọng thì đã nhắm mắt từ lâu.
Không có ngôn ngữ nào có thể nói lên được tình cảnh của Chu Thất Thất trong lúc đó.
Nàng căm hận, nàng tự hận mình, nàng hận Trầm Lãng.
Nàng hận lắm, nhưng nàng không làm sao được...
Thình lình, nàng nhảy dựng lên, y như một kẻ điên, nàng hốt tất cả những vật gì ở chung quanh quăng xuống trước mặt Trầm Lãng... Nàng hốt hết, quăng hết. Nàng không quăng trúng Trầm Lãng mà quăng thành đống trước mặt...
Nàng lồng lộn thét lên:
- Được rồi... tôi hận... trọn đời tôi, tôi hận anh...
Và nàng lao mình ra ngoài chạy như điên dại...
Trầm Lãng mở mắt ra nhưng vẫn ngồi bất động như một nhà sư nhập định.
Kim Vô Vọng cũng mở mắt và cũng lặng thinh nhìn Trầm Lãng.
Thật lâu, Trầm Lãng bật cười...
Kim Vô Vọng hỏi:
- Chẳng lẽ lòng anh là sắt đá ?
Trầm Lãng vẫn giữ nụ cười, nhưng nụ cười thật buồn. Chàng thì thầm như tự nói với mình:
- Lòng của tôi... ai biết được lòng tôi...
Kim Vô Vọng lại hỏi:
- Sao anh lại nỡ đối xử với nàng như thế ?
Trầm Lãng hỏi lại:
- Tôi phải đối xử với nàng như thế nào ?
Lặng thinh một lúc, Kim Vô Vọng lại hỏi:
- Chẳng lẽ nàng quả thật không thể tha thứ được ?
Trầm Lãng hỏi lại:
- Chẳng lẽ nàng có thể tha thứ ?
Kim Vô Vọng thở dài:
- Cho rằng nàng không thể tha thứ đi nữa, anh cũng phải tha thứ cho nàng.
Trầm Lãng hỏi:
- Tại sao ?
Ngửa mặt nhìn lên trần nhà, Kim Vô Vọng nói:
- Đến khi anh ở vào cái tuổi của tôi, anh sẽ biết... Trên đời này người đẹp thì có nhiều, nhưng nếu muốn tìm một người yêu anh sâu đậm như thế thì rất khó. Thật không phải dễ.
Và hắn cúi xuống ngó ngay mặt Trầm Lãng, nói tiếp:
- Anh phải thật tình công nhận là nàng thật tâm yêu anh, anh cũng phải thừa nhận việc làm của nàng quả không ác ý. Đối với người khác, anh đều rộng lượng khoan dung, thế tại sao với nàng anh lại không ?
Trầm Lãng lim dim đôi mắt một lúc rồi nói chậm rãi:
- Đối với người khác tôi đều có thể khoan dung, nhưng đối với nàng, tôi không thể...
Kim Vô Vọng khựng một lúc và cuối cùng gật đầu thở dài:
- Phải... anh có thể khoan dung người khác, nhưng với nàng thì không thể.
Hai người lại lặng thinh, cả hai người cúi mặt trầm tư. Hình như họ đang suy nghĩ đến mối quan hệ phức tạp vi diệu giữa người đối với con người...
Sau cùng, Trầm Lãng lại nói:
- Người khác có thể tha thứ cho nàng, nhưng tôi thì không thể.
Bây giờ như không còn suy nghĩ gì nữa, Kim Vô Vọng ngẩng mặt nói liền:
- Đúng, người khác có thể tha thứ cho nàng, nhưng anh thì không thể... Trách nhiệm của người khác chỉ là trách nhiệm đối với bản thân mình, nhưng anh, trên vai anh trách nhiệm quá nặng... quá nặng.
Trầm Lãng ngẩng mặt cười buồn:
- Vẫn còn có Kim huynh hiểu được tôi.
Kim Vô Vọng hỏi:
- Chỉ có một người hiểu anh, không ít quá sao ?
Trầm Lãng nói:
- Người sinh trong đời được một tri kỷ cũng quá đu rồi.
Hai người lại lặng thinh.
Đống lửa hừng hừng cháy mạnh. Hơi ấm lan khắc ngôi miếu. Cả hai đều nghe ấm áp, nhưng không biết hơi ấm do đống lửa hay do tình tri kỷ ? Có lẽ là cả hai...
Lại qua một lúc khá lâu nữa, Trầm Lãng nói:
- Dầu sao, cũng nguyện cho nàng....
Bất giác, Kim Vô Vọng cũng lặp lại:
- Dầu sao, cũng nguyện cho nàng...
Nói lặp lại thì không đúng, vì tuy có trước có sau đôi tiếng, nhưng thật sự ý nghĩ cùng một lượt...
Và họ lại làm thinh, vì họ cùng đã hiểu với nhau câu nói đó: "Dầu sao, cũng nguyện cho nàng sống được bình yên hạnh phúc".
*****
Lời cầu nguyện chân thành đó đã không nghe thấy nữa...
Nàng chạy đã quá xa rồi. Nhưng thật là bao xa thì chính nàng cũng không biết được.
Nhưng vẫn là xa, một khoảng đường nàng đã chạy thật có xa.
Gió lạnh tạt vào mặt nàng rát rạt, tê rần... lần lần nghe đau ran khắp cả, đau như có một bầy kiếnđang bò cắn mặt nàng...
Nước mắt nàng đã khô tự bao giờ, chân nàng nghe như ngàn cân rị xuống.