Ánh nắng ban mai tà tà xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào chiếc giường, chiếu ngay lên chiếc thân đầy đặn căng phồng nhựa sống của Nhiễm Hương.
Toàn thân nàng gần như phô trương tất cả, nàng ôm lấy chiếc gối bằng đôi tay phảng phất vùng vằng...
Trầm Lãng bước vào, tia mắt chạm ngay vào những đường cong tuyệt mỹ và chàng ta chợt mỉm cười:
- Hãy còn chưa dậy à?
Nhiễm Hương chớp chớp làn mi cong vút, giọng nàng ngái ngủ nhưng vẫn trong:
- Đang đợi đây nè, không thấy à? Một người đàn ông đứng trước sự mời mọc sẵn lòng mà lại cứ cự tuyệt, thì đó là một người đàn ông... chết.
Trầm Lãng cười:
- Đã mấy ngày rồi, bữa nay mới biết tôi là con người "chết" à?
Nhiễm Hương vụt ngồi dậy quăng chiếc mền xuống đất và nhảy lên nghiến răng dậm thình thịch:
- Người chết... người chết....
Trầm Lãng lại im lặng mỉm cười:
Nhiễm Hương rít lên:
- Không phải người chết, mà công tử không phải là ... người nữa.
Trầm Lãng cười:
- Đừng có giận nữa, trang điểm đi, Khoái Lạc Vương sắp tới rồi. Nghe nói hắn không bao giờ cự tuyệt trước cái mời của người đẹp.
Nhiễm Hương trố mắt:
- Thật hắn đến à?
Trầm Lãng nói:
- Có lẽ đến sớm hơn ngày dự liệu nữa.
Nhiễm Hương hỏi:
- Sao công tử biết?
Trầm Lãng nói:
- Tôi vừa gặp Cấp Phong Kỵ Sĩ, môn hạ của hắn.
Nhiễm Hương kêu lên:
- Thế Xuân Kiều không có nói gì về công tử với bọn chúng à?
Trầm Lãng cười:
- Cô đoán xem cô ả có nói không?
Nhiễm Hương mở tròn đôi mắt:
- Nó nói gì nhỉ?
Trầm Lãng hỏi:
- Nếu muốn Khoái Lạc Vương giết tôi thì cô ả sẽ nói sao?
Nhiễm Hương chớp chớp mắt:
- Có lẽ sẽ nói là công tử đến tìm hắn quấy rầy, có thể nói công tử muốn tìm giết hắn... thì tự nhiên hắn sẽ giết công tử...
Trầm Lãng vỗ tay:
- Thế thì có lẽ đúng. Cô ả là đàn bà, cô cũng là đàn bà, ý nghĩ có lẽ rất giống nhau... Cũng có công hiệu và cũng độc ác như nhau.
Nhiễm Hương hỏi:
- Mà thật nó bảo như thế à?
Trầm Lãng gật đầu:
- Hẳn là như thế.
Nhiễm Hương dậm chân:
- Thật là con quỉ ác độc. Thế bọn môn hạ Khoái Lạc Vương nghe rồi có thái độ ra sao? Tha công tử à?
Trầm Lãng nói:
- Tự nhiên họ không tha, nhưng không tha cũng không được. Vì tôi đuổi họ về, bảo họ nói lại với Khoái Lạc Vương...
Nhiễm Hương la lớn:
- Sao... sao công tử lại làm thế? Nếu Khoái Lạc Vương biết công tử là Trầm Lãng thì hắn dễ gì buông tha,,, Hắn đến là giết công tử ngay.
Trầm Lãng cười:
- Tại sao hắn lại phải giết tôi?
Nhiễm Hương nói:
- Thật là ngu, công tử không biết tiếng tăm của chính mình nữa à? Tai mắt của Khoái Lạc Vương nhiều lắm, làm sao hắn lại không nghe danh công tử?
Trầm Lãng hỏi:
- Nhưng nghe rồi sao?
Nhiễm Hương thiếu điều la lớn:
- Trầm Lãng xem Khoái Lạc Vương là kẻ thù, chuyện đó ai lại không biết?
Trầm Lãng nói:
- Chính tôi muốn hắn biết như thế.
Nhiễm Hương tròn xoe đôi mắt:
- Trời đất. Điên rồi chắc?
Trầm Lãng cười:
- Nếu hắn biết tôi là kẻ đối địch với hắn thì tự nhiên hắn cũng sẽ biết ít ra tôi cũng phải là một con người có hạng trong giang hồ, và tự nhiên hắn tìm cách mua chuộc để thu dụng. Khi nào mua chuộc không được thì hắn mới tính chuyện khác. Hiểu như thế mới là hiểu đúng về con người của Khoái Lạc Vương.
Nhiễm Hương cau mặt:
- Nhưng... nhưng với công tử thì hắn sẽ không làm công việc mua chuộc để thu dụng đâu.
Trầm Lãng hỏi:
- Tại sao thế?
Nhiễm Hương nói:
- Vì hắn biết công tử là người không mua chuộc được.
Trầm Lãng cười lớn:
- Tại sao tôi lại là người không mua chuộc được? Chẳng lẽ tôi là con người quá tốt à? Tôi hỏi cô, trong giang hồ hiện nay ai là người chịu thiên hạ khinh thường bằng tôi?
Chính cô đó, cô có quả quyết được tôi là người tốt hay xấu không chứ?
Nhiễm Hương hơi khựng:
- A... a... công tử....
Trầm Lãng cười:
- Vậy là được rồi, cả cô mà còn không đoán định được thì Khoái Lạc Vương kể như mù tịt. Và tự nhiên hắn sẽ làm thử, ít ra cũng nhắp nhắp thăm dò. Hắn làm thế là hắn thành công.
Suy nghĩ giâu lâu, Nhiễm Hương lắc đầu:
- Không được, như vậy là quá mạo hiểm.
Trầm Lãng nói:
- Đối phó với hạng người như vậy, không mạo hiểm làm sao thành công?
Nhiễm Hương lắc đầu thở ra:
- Tôi vẫn biết đối phó với một con người phi thường thì phải có thủ đoạn phi thường nhưng... nhưng công tử....
Trầm Lãng cười:
- Cô nương đừng lo cho tôi, tôi không chết được đâu.
Nhiễm Hương vụt lườm mắt:
- Tôi mà lo cho công tử? Xí, còn lâu... chết đâu thì chết, có bị chặt đầu xẻ da tôi cũng không rớt một giọt nước mắt nữa là...
Trầm Lãng rùn vai:
- Ai được người đẹp oán ghét là một chuyện vô cùng thú vị, rất tiếc đàn ông trên đời phần đông không được hưởng mùi vị đó...
Trầm Lãng thình lình phóng tới mở toang cánh cửa, Xuân Kiều đang đứng bên ngoài...
Trầm Lãng nhìn xói vào mặt cô ta cười lớn:
- Cô cũng đến gọi chúng tôi đi ăn cơm nữa đấy à? Sao mà sớm thế?
Xuân Kiều đứng chết khựng, mặt đỏ bừng bừng...
Cô nàng thẹn quá đâm tức. Không hiểu tại sao gã tiểu tử này lại thính tai quá, có lẽ con mèo đầu thai lên nó chắc?
Trầm Lãng lại cười:
- Có lúc tại hạ cũng lấy làm lạ, không hiểu lỗ tai mình tại sao lại nhạy quá. Mà lỗ tai càng nhạy thì lại càng khổ vì ngay trong giấc ngủ cũng bị giật mình.
Mặt Xuân Kiều càng đỏ hơn nữa, cô ta ấp úng:
- Tôi... tôi đến để xem...
Trầm Lãng nheo mắt:
- Xem chi thế cô? Xem tôi đã chết chưa à?
Xuân Kiều nhăn mặt:
- Trầm công tử... đùa chi thế.
Trầm Lãng cười:
- Tại hạ thích nói đùa lắm, vì thế mà có rất nhiều người tức vì không làm cho tại hạ chết được... Chỉ tiếc vì tại hạ khó chết quá?
Xuân Kiều gượng cười đánh trống lảng:
- A...a... Trầm công tử... Nhiễm cô nương đêm hôm có ngon giấc không ạ?
Nhiễm Hương lạnh lùng:
- Ngon, rất ngon, chắc cô nương đêm hôm không ngủ được? Xem kìa, mắt thâm quầng, chắc mệt đuối đi à? Bữa nay ráng ngủ cho lại sức nhé.
Vốn là một con người không chịu thua ai một tiếng, nhưng bây giờ thì Xuân Kiều đành phải ngậm câm, thiếu điều độn thổ.
Trầm Lãng cười:
- Khách khứa sắp đến rồi đấy, Xuân Kiều cô nương nên lo đi... sắp đặt đi, bồi tiếp với chúng tôi mãi làm chúng tôi áy náy quá.
Xuân Kiều lật đật nói:
- Vâng vâng... tôi xin phép kiếu...
Trầm Lãng nói:
- Không biết chúng tôi có nhờ cô Xuân Thủy đưa đi dạo một vòng được không nhỉ?
Xuân Kiều nói:
- Được được... có sao, có sao?
Cô ta nói mà không dám quay lại, cứ cúi mặt đi riết...
Nhiễm Hương cười lớn:
- Xuân Kiều cô nương, đi cẩn thận chứ... Coi chừng lắc quá gãy ngang eo ếch đó, eo ếch cô nương mà gãy thì nhiều người khóc lắm nghe.
Xuân Thủy nghe tim đập bình bình ngay từ lúc nghe nói Trầm Lãng bảo đưa đi du ngoạn...
Thật là một chuyện chỉ ước nằm mộng mà cũng không được, chứ đừng nói là sự thật...
Chỉ tức cái con "hồ ly" cứ chàng ràng một bên hoài. Tại làm sao "nó" lại không xuông dịch mà chết cái cho rồi... Xuân Thủy nghiến răng hậm hực...
Lá rừng xanh mướt màu xuân, suối trong gió mát và ánh trăng ban mai như dệt gấm thêu hoa...
Xuân Thủy như mất hồn mất vía, Trầm Lãng hỏi đâu nói đó, nàng quên luôn mình còn có kẻ thứ ba...
Thình lình tiếng động vụt rộn lên...
Tiếng xe ngựa từ ven rừng đỗ lại...
Cỗ xe đen bóng loáng, bên ngoài không trang sức gì nhiều, nhưng tự nhiên dáng sắc rất hào hoa...
Ngựa kéo xe chân dài tai nhỏ, vó bỏ vừa nhẹ vừa mau, vững vàng chắc chắn, đủ thấy đó là một giống ngựa quí miền đồng cỏ.
Kẻ đánh xe mình vận áo chẹt buông lỏng tay cương, thư thả ngồi dựa thành xe y như không chăm chú lắm đối với con kiện mã đã thuần.
Trước xe sau xe, tám kỵ sĩ hộ vệ, đầu ngựa cất cao mà mặt người nào cũng rất ngang nhiên, họ đều vận áo màu lam, dáng sắc hùng hùng củ củ...
Trầm Lãng nhìn xuống gật gù:
- Khí phái thật là uy vũ.
Nhiễm Hương kêu lên:
- Hay là Khoái Lạc Vương?
Xuân Thủy cười lạt:
- Khoái Lạc Vương? Hứ, Khoái Lạc Vương mà đi như thế đó à? Khoái Lạc Vương đến là trời đất rung chuyển, là cát chạy đá bay, đâu có phải "thiên hạ thái bình" như thế? Nhiễm Hương cô nương hơi xem nhẹ Khoái Lạc Vương đấy.
Nhiễm Hương hỏi:
- Chứ ai thế?
Xuân Thủy nói:
- Chắc cô nương cũng không biết người này đâu.
Trầm Lãng cười:
- Thì nói cho người ta biết.
Trầm Lãng cười là Xuân Thủy cũng cười:
- Người ấy họ Trịnh, và người ta gọi là Trịnh Lan Châu.
Nhiễm Hương mím miệng rủa thầm: "Con quỉ cái, ta hỏi mi không nói, Trầm Lãng mới hở môi là mi đã lật đật thưa liền".
Trầm Lãng lại cười:
- Trịnh Lan Châu? Con người ấy là người như thế nào mà khí phái xem rầm rộ thế?
Xuân Thủy nói:
- Nghe nói là thế gia công tử của thành Lan Châu này... Nghe nói hầu hết những vườn cây ăn trái lớn nhất trong vùng phụ cận Lan Châu đều là của người ấy, có thể nói đó là tay cự phách danh gia.
Trầm Lãng gật gù:
- Ạ...
Cỗ xe đen đi qua không bao lâu, thì từ phía sau bụi cuốn mịt trời, tiếng xe tiếng ngựa vang lên rầm rập...
Mười sáu con kiện mã kéo hai cỗ xe thật lớn, hàm ngựa, thành xe mạ vàng sáng chói, cả những khoen, cả tay cương, đầu gọng xe cũng đều bịt bằng vàng.
Roi da vút vào không khí nghe tron trót, gã đại đánh xe vai u thịt bắp, mình mặc áo gấm theo kim tuyến, xe, ngựa lẫn người đều toát ra một hơi hám cực kỳ sang trọng...
Trầm Lãng nhìn chăm chú và chợt bật cười:
- Xem chừng như chỗ có thể phơi vàng lên được là họ phơi tất cả, giá mà trên mặt phết vàng được là có lẽ họ cũng phết tuốt luôn.
Xuân Thủy sặc cười:
- Vàng của hắn nhiều lắm.
Trầm Lãng hỏi:
- Nhưng người ấy là hạng nào thế ?
Xuân Thủy nói:
- Nghe nói hắn là kẻ chăn lừa, không biết nhờ đâu mà sau này lại phát hiện được mỏ vàng, nhà hắn vàng phải kéo bằng xe, vì thế mà tôn tính Chu Khoái Cước của hắn được sửa thành là Chu Thiên Phú. Ý muốn nói cái "phú" của hắn là do trời ban ấy mà.
Trầm Lãng cười:
- Thì ra hắn là kẻ giàu "đâm hông".
Nhiễm Hương cau mặt:
- Hèn gì xa xa mà đã ngửi thấy hơi đồng.
Trầm Lãng cười:
- Khí phái của kẻ giàu bộc phát, giàu "đâm hông", mới ngó qua thì cũng rềnh rang lắm, nhưng nếu nhìn kỹ thì không làm sao bằng được hạng thế gia vọng tộc, y như con khỉ mặc long bào vậy mà... làm gì thì làm, con khỉ không thể thành người.
Xuân Thủy cười hăng hắc:
- Nhưng hắn không giống khỉ mà lại giống lọ nồi.
Đám ngựa xe "bịt vàng" đi qua khỏi, Trầm Lãng chợt cau mày:
- In là còn nữa...
Xuân Thủy nói:
- Trưa nay có người.
Trầm Lãng hỏi:
- Ai thế? Lại phú gia?...
Xuân Thủy nói:
- Không phải danh gia, cự phú...
Cô ta nói chưa dứt chợt nghe tiếng vó ngựa vọng lên...
Tiếng ngựa lần này thật lẹ, mới nghe từ xa thì thoắt đã đến nơi, bảy con kiện mã chở bảy người kỵ sĩ...
Bảy tên kỵ sĩ mình vận áo ngắn màu xanh, đầu quấn khăn xanh, cách ăn mặc của họ có vẻ là lạ...
Nhiễm Hương hỏi:
- Thế mà cũng là hào hoa cự phú à?
Xuân Thủy nói:
- Tự nhiên, ăn mặc tuy như thế nhưng không phải tầm thường đâu nhé. Ai mà chỉ trông vào quần áo là lầm to.
Trầm Lãng tai thì nghe mà mắt lại chăm chăm vào một người. Người đó cách ăn mặc tuy không khác sáu người kia mấy, nhưng khí sắc thì lại khác xa, cho dù đứng lộn lạo trong hàng bảy người, song bất cứ ai liếc qua thì vẫn nổi bật rõ ràng.
Trầm Lãng gật gù:
- Là một hảo hán, xem dáng sắc nhiều điểm tương tự Hùng Miêu Nhi.
Xuân Thủy cười:
- Mèo à? Không phải đâu, hắn là rồng đấy.
Trầm Lãng nhướng mắt:
- Rồng?
Xuân Thủy cười càng lớn:
- Ừ, hắn họ Long. Long Tứ Hải. Nhưng không ai gọi tên cả, trước mặt hắn ai cũng gọi là Long Lão Đại.
Trầm Lãng hỏi:
- Hắn là hạng người như thế nào?
Xuân Thủy nói:
- Nghe nói tất cả sự vận chuyển thuyền bè trên Hoàng Hà đều do một tay đấy.
Tất cả sự vận chuyển lại qua phải do hắn định đoạt chi phối.
Trầm Lãng gật gù:
- Sự làm ăn về thủy vận ở giải Hoàng Hà nghe đâu lớn lắm, vì nơi đó là trục chính để lưu thông về đường thủy, mà sông Hoàng Hà nước lại chảy xiết lắm, anh hùng hảo hán tụ tập rất đông, nếu là kẻ đứng đầu, thì người này không phải là tầm thường.
Nhiễm Hương bỉu môi:
- Xem cách ăn mặc, dáng điệu thì giỏi lắm là ăn cướp chứ có gì mà phải gọi là "lão đại", "đại ca" ?...
Trầm Lãng cười:
- Thật ra thì danh từ đó không phải là hoàn toàn căn cứ vào võ công giỏi dỡ, vì có một số dường như có số làm "đại ca", chẳng hạn như Hùng Miêu Nhi cũng là một trong số đó...
Nhiễm Hương cười:
- Mở miệng là Hùng Miêu Nhi. Nhớ hắn à? Nhưng liệu hắn có nhớ lại không? Coi chừng bây giờ thì hắn đã xáp với Chu cô nương của công tử rồi đấy.
Trầm Lãng nhướng mày:
- Cô nghĩ là ai cũng như cô cả.
Nhiễm Hương hơi giật mình thụt lui, vì khi câu nói đó, vẻ mặt Trầm Lãng hơi đổi sắc...
Một vẻ mặt thiếu mất nụ cười, vẻ mặt lạnh băng mà Nhiễm Hương chưa thấy có nơi Trầm Lãng bao giờ .
Xuân Thủy thấy không sót một cử chỉ nào, nếu không ngán Nhiễm Hương thì có lẽ cô ta đã vỗ tay thích chí...
Cũng may, ngay lúc đó đoàn người của Long Tứ Hải đã đi qua, và tiếp theo là mấy mươi người tiền hô hậu ủng, vây quanh một chiếc kiệu buông rèm màu xanh, họ vừa đi vừa cười om sòm.
Đám người nam có nữ có, quần áo thì đủ màu xanh đỏ, hầu hết đều trạc khoảng mười bảy mười tám tuổi...
Họ quàng tay nhau cười cười nói nói, có nhiều cô cậu miệng hãy còn nhai bánh trái, vỏ trái cây quăng vãi cùng đường...
Cả trong chiếc kiệu cũng có vỏ lê vỏ chuối liệng ra, và trong đó cũng có tiếng cười cười nói nói, nam có nữ có. Theo tiếng ồn thì trong kiệu ít nhất cũng là năm sáu người nữa.
Vừa thấy đám đó, Xuân Thủy vụt cau mày:
- Bọn ông nội con nít này sao bữa nay lại cũng đến đây cà?
Trầm Lãng nói:
- Họ là ai vậy?
Xuân Thủy thở ra:
- Bọn đó là đám con cưng của nhà giàu, tối ngày rong chơi khắp thành Lan Châu phá phách không chịu nổi. Người ta gọi chúng là đám du đãng nhà giàu.
Trầm Lãng nói:
- Nhưng chiếc kiệu đó in là kiệu quan mà? Sao lại cũng lộn trong đám này?
Xuân Thủy cười:
- Cái gã chủ kiệu ấy cũng là con cưng đấy. Lúc cha hắn sống thì hắn cũng chơi với đám lưu manh ấy, phá tán con gái nhà lành, khi cha hắn chết thì hắn càng buông tung hơn nữa, hắn như là chỉ huy của đám lưu manh ấy.
Trầm Lãng cười:
- Thì ra họ là đám công tử tiểu thư mất dạy...
Xuân Thủy nói:
- Nhưng không ai là không sợ chúng, chúng ngang ngược lắm, thiếu nữ thiếu phụ gì nếu chúng thích là chúng phá, ai ai nghe đến danh "Tiểu Bá Vương" là đều phải tránh.
Trầm Lãng hỏi:
- Mà sao bữa nay họ lại đến đây đông thế? Danh gia, cự phú mà luôn cả bọn lưu manh này nữa, có hội gì à?
Xuân Thủy nói:
- Khoái Lạc Vương hẹn họ đến để đánh bạc. Mỗi lần Khoái Lạc Vương đến đều kéo cả bọn thế gia hào phú.
Trầm Lãng cười:
- Đúng rồi, Khoái Lạc Vương là con sâu cờ bạc, trừ số người này ra thì còn ai làm cho hắn hết cơn ghiền đó.
Xuân Thủy cười:
- Thể lệ đánh bạc của Khoái Lạc Vương qui mô lắm, cho nên ai cũng thích...
Trầm công tử có thích tham gia không?
Trầm Lãng chớp mắt mỉm cười:
- Để xem, có lẽ cũng nên...
Đên tối xong, Trầm Lãng ngồi đợi trong phòng.
Không lâu lắm, bên ngoài đã vọng tiếng ồn ào. Tiếng xe, tiếng ngựa, tiếng cười nói vang rân.
Bao nhiêu tiếng động hỗn tạp rộn lên ngót nửa giờ, y như là cả ngàn vạn người tụ tập, Nhiễm Hương hồi hộp:
- Khoái Lạc Vương đã đến rồi.
Trầm Lãng cười:
- Có lẽ, Xuân Thủy đã nói là "long trời lở đất" kia mà.
Nhiễm Hương hơi lo:
- Làm... làm sao bây giờ.
Trầm Lãng nói:
- Chờ xem.
Nhiễm Hương cau mặt:
- Chờ ? Chờ như thế này sao?
Trầm Lãng mỉm cười:
- Cô sợ hắn