Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Cố Chi nhìn cậu phục vụ kia, nước mắt ngắn nước mắt dài.
"..............."
Kể từ sau khi cô phất lên thì đây là lần đầu tiên cô luống cuống như vậy.
Trong phòng khách sạn.
Cậu phục vụ ngồi trên ghế, cúi đầu, bất an mà hai tay đan vào nhau.
Cố Chi ngồi đối diện cậu ta, ấp úng nửa ngày không biết nói sao.
Cô vốn cãi nhau với người khác rất lợi hại, nhưng mà muốn cô giảng đạo cho người khác, cô thật sự rất dốt khoản đó.
Cố Chi im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói: "Thế, cậu tên gì?"
Cậu phục vụ kia ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ, sau đó lại cúi đầu: "Trần Chiêu."
"À à." Cố Chi gật đầu, "Trần Chiêu này, nói như thế nào nhỉ, cậu còn trẻ, ở tuổi này, phải nỗ lực mới là quan trọng, không thể nghĩ đến việc đi đường tắt được. Nói như thế nào nhỉ, là cuộc sống tốt đẹp hay không là dựa vào đôi tay và sự sáng tạo."
"Tôi cũng có một người em trai, cậu so với nó cũng chỉ hơn vài tuổi thôi, tôi thấy cậu liền nhớ đến nó. Hai người đều là các thanh niên thời đại mới, mặc kệ học vấn, công việc thế nào, tương lai chắc chắn rạng rỡ. Nhiệm vụ của các cậu bây giờ đó là nắm lấy cơ hội của thời đại, cố gắng tiến về phía trước, chứ không phải hướng đến những người như tôi....Với lại, tôi cũng không phải là người tốt đẹp gì, trừ bỏ việc có tiền ra thì so với cậu cũng không hơn gì cả, còn có..."
Cố Chi nói hăng say, không ngờ cũng có một ngày cô có thể nói ra một đống đạo lý như thế này. Đang đổi tư thế ngồi để nói tiếp, lại phát hiện người đối diện cúi đầu càng lúc càng thấp.
Trần Chiêu nghe Cố Chi nói vậy cho rằng cô thấy cậu ta chưa đủ thảm, liền cắn môi, nước mắt lại trào ra ào ạt.
Cố Chi thấy Trần Chiêu nước mắt rơi lã chã, không biết vì sao, lại nhớ tới mình trước kia.
Trên đời, nói đạo lý thì dễ lắm, nhưng làm mới khó. Trên thế giới này không phải chỉ dựa vào nỗ lực thì liền có thể thành công. Có biết bao nhiêu người nỗ lực nhưng cuộc sống của họ vẫn cứ giãy giụa ở tầng thấp nhất của xã hội, còn Hoắc Đình Sâm lúc sinh ra đã đứng ở vạch đích thì làm sao mà biết được cuộc sống khó khăn đến mức nào.
Nếu lúc trước cô còn có sự lựa chọn khác, cô sao lại đi ăn xin chứ. Sau đó, còn được ăn cả ngã về không, níu tay Hoắc Đình Sâm lại.
Người khác nói với cô, bảo vệ của Hoắc Đình Sâm đều có mang theo vũ khí, cô lỗ mãng xông lên như thế, lỡ chọc giận Hoắc thiếu gia, nhất định sẽ bị bọn họ dùng súng lục bắn chết.
Mà đời này cô may mắn nhất, ngoại trừ lần trúng vé số ra, chính là đêm hôm đó, bản thân không bị bắn chết mà còn được Hoắc Đình Sâm mang đi.
Cố Chi đột nhiên không thể nói đạo lý nữa.
Lại nói, không phải trước đây đã nói muốn nuôi tiểu tình phu sao, giờ tiểu tình phu tự mình tìm tới cửa rồi, vừa trẻ vừa thanh tú, lại còn nghe lời, bản thân còn giả bộ làm người đứng đắn làm cái gì nữa.
Cố Chi cuối cùng cũng nhìn Trần Chiêu, hít một hơi: "Được rồi, tôi đồng ý."
Trần Chiêu hai mắt đẫm lệ liền ngẩng đầu: "Sao ạ?"
Cố Chi: "Tôi nói, tôi đồng ý thu nhận cậu."
Trần Chiêu như bị dọa sợ đến ngây người: "Thật, thật sao?"
Cố Chi sau khi quyết định xong thì liền tính toán: "Thế này đi, sau này cậu là người của tôi, một tháng tôi cho cậu hai trăm đồng nhân dân tệ, đây là sinh hoạt phí của cậu, nếu thích món đồ nào thì nói, nếu thích hợp tôi sẽ mua cho. Thời gian tới chắc là tôi vẫn sẽ ở khách sạn này, cho nên cậu tạm thời không cần nghỉ việc ở đây, có yêu cầu gì tôi sẽ trực tiếp nói với cậu. Cuối cùng, nếu không được tôi cho phép, cậu không được để lộ quan hệ giữa chúng ta với người khác."
Cố Chi nói xong, từ trong túi lấy ra 200 nhân dân tệ, đưa cho Trần Chiêu: "Đây là sinh hoạt phí tháng đầu tiên của cậu."
Trần Chiêu cả mặt và tai đều đỏ bừng, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận 200 nhân dân tệ của Cố Chi.
Cố Chi thở phào nhẹ nhõm: "Không còn chuyện gì nữa thì cậu đi trước đi."
Trần Chiêu nắm chặt tiền, cẩn thận nhìn Cố Chi, sau đó nghĩ sau này mình đã là người của cô, gương mặt bỗng đỏ lên.
Cậu ta nhỏ giọng, cảm thấy mình cũng nên có chút đạo đức nghề nghiệp của tiểu tình phu, vì thế nói: "Chị ơi, thế tối nay, chị có nhu cầu gì không?"
Cố Chi: ".................."
Trần Chiêu: "Chị, chuyện kia, tuy là lần đầu tiên, nhưng mà em, em nhất định sẽ nỗ lực!"
Cố Chi: ".................."
Cô nghe thấy hai chữ "nỗ lực" này, lông mày giật giật, sau đó nhìn người thanh niên mềm mại trước mặt, cảm thấy bản thân không thể hạ thủ được: "Thôi, đêm nay không cần."
Trần Chiêu muốn nói lại thôi: "Nhưng mà chị ...."
Cố Chi liền ngắt lời cậu ta: "Nếu tôi muốn thì sẽ nói với cậu, cậu không cần hỏi. Cậu nhanh đi đi, không phải còn đang trong giờ làm sao?"
Trần Chiêu chậm rì rì rời đi.
Cố Chi cuối cùng cũng tiễn được vị tổ tông này đi, mệt mỏi mà nằm dài trên giường.
Bây giờ cô cũng đã có tiểu tình phu rồi, Cố Chi nhìn lên trần nhà, đợi sau này cô quen với việc có tiểu tình phu rồi, cô cũng sẽ giống như đám đàn ông nuôi thật nhiều bà hai, cô sẽ nuôi thật nhiều tiểu tình phu, so với Hoắc Đình Sâm chỉ có đẹp trai hơn thôi.
Cố Chi nhịn không được mà cười ra tiếng.
Cô lại nghĩ đến việc tiểu tình phu chủ động hỏi cô có nhu cầu không, còn bị cô cự tuyệt, liền lắc đầu.
Cô là một kim chủ có nhân tính, nếu tiểu tình phu đã vì cô mà chuẩn bị tốt, thì cô cũng sẽ không làm chuyện gì trời đất khó tha.
Đâu giống như tên chó Hoắc Đình Sâm kia chứ, ngày đầu tiên thu nhận cô đã liền lấy luôn lần đầu tiên, làm cô đau đến chịu không nổi, hận không thể mặc quần vào nói bà đây không làm nữa. Cuối cùng,vì sinh tồn mà cô phải cắn răng chịu đựng.
Hoắc Đình Sâm vậy mà lại được một đêm vui sướng.
Cố Chi nghĩ tới Hoắc Đình Sâm, lại chửi.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy đĩa nhạc của mình trên bàn.
Vừa rồi lo chuyện của tiểu tình phu xong, chút nữa quên luôn việc nghe đĩa nhạc.
Cố Chi vô cùng chờ mong được nghe giọng hát của mình, cô mở máy phát ra, bỏ đĩa nhạc vào máy phát, sau đó đặt kim vào vị trí ban đầu."
Âm thanh từ đĩa nhạc chậm rãi vang ra khắp phòng.
Cố Chi vốn còn đang mỉm cười đợi nghe giọng hát của bản thân, lúc nhạc phát ra thì liền nhăn mày.
Ơ cái gì đây?
Cố Chi gạt cây kim qua một bên, nhạc dừng lại, cô lại đặt kim vào giữa đĩa nhạc, ca khúc lại tiếp tục phát, hai mày của Cố Chi cũng dính chặt lại với nhau.
Cô trực tiếp tắt máy.
Tuy là giọng ca trong đĩa nhạc không tồi, nhưng mà người hát không phải cô, bài hát này cũng không phải bài "Hoa nhài chi dạ" của cô.
Cố Chi cầm đĩa nhạc lên, đĩa than nào cũng đen một màu giống nhau, vì ở mặt trái có đánh dấu bằng bút "Thắng Lợi 0261".
Chắc là người bên công ty đĩa nhạc đưa sai rồi, đưa nhầm đĩa nhạc của người khác qua chỗ cô.
Cố Chi phồng má, hơi cạn lời.
Giờ đĩa nhạc nào cô có cũng nghe chán rồi, buổi tối chán không thể tả, Cố Chi ở trong một phòng khá sang của khách sạn Uy Tư, trong phòng còn có một cái radio nữa.
Mấy năm trước radio còn là món đồ gì mới lạ, nhưng mà mấy năm sau, ở Thượng Hải, từng trạm radio được lập nên, đâu đâu cũng thấy đài radio, trong nhà của kẻ có tiền ở Thượng Hải đâu cũng có một cái.
Cố Chi mở radio, âm thanh rè rè dò sóng một hồi, cuối cùng cũng bắt được một đài.
Đài truyền tin buổi tối có tổng cộng ba đài. Một đài là của người nước ngoài làm chủ, một cái là đài radio của chính phủ Thượng Hải, cái còn lại là do mấy tòa báo liên hợp lại với nhau, trong đó có tòa báo Á Mỹ là nắm chính, buổi tối chủ yếu sẽ phát nhạc đánh đàn, ở giữa sẽ xen kẽ mấy thông tin về việc công ty nào mới phát hành đĩa nhạc, dù là tiểu thư phu nhân hay là người bình dân, ai cũng thích nghe.
Cố Chi dò đài xong, MC của radio Á Mỹ đang quảng cáo công ty bách hóa Vĩnh An gần đây mới nhập về một lô hàng tây, đồng hồ, châu báu, thuốc lá, hoan nghênh mọi người ghé mua.
Cố Chi cân nhắc việc quảng cáo cửa hàng châu báu của mình trên radio, nói không chừng sẽ giúp buôn may bán đắt hơn.
MC quảng cáo xong, sau đó lại tiếp tục nói, công ty đĩa nhạc Thắng Lợi vừa mới ký hợp đồng với một ngôi sao ca nhạc thần ký, ca khúc mới cũng sắp được bán ra, đêm nay, tại đài radio này sẽ phát bản nhạc này cho mọi người cùng nghe, hoan nghênh mọi người đến mua đĩa nhạc ủng hộ.
MC nói xong, bài hát được phát ra.
Cố Chi nghe đoạn nhạc dạo, càng nghe càng thấy quen, trong lòng có dự cảm không tốt.
Trước khi cô kịp xác nhận, radio của khách sạn Uy Tư cũng mở lên, âm thanh trộn lẫn