Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Trần Gia Minh quả thật phải dùng hết sự tự chủ của cả một đời này thì mới có thể kiềm chế lúc Cố Chi nói có thể trả lương cho anh ta gấp mười lần, anh ta không buột miệng nói "Được.".
Anh ta ngồi trên ghế, đứng ngồi không yên: "Chuyện này, quả thật..."
Cố Chi chống cằm: "Sao?"
Cô chính là thành tâm thành ý muốn chọc gậy bánh xe đó.
Trần Gia Minh "Chuyện này, chuyện này" một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ đến mục đích của chuyến đi này.
Anh ta ở trong lòng luôn tự nhắc mình là anh ta là thư ký của Hoắc Đình Sâm, một người thư ký ưu tú sẽ không cho phép bản thân tùy tiện để người khác thọc gậy bánh xe như vậy, phải ổn định, nếu một chút cám dỗ này anh ta đã không chống lại được, coi như anh ta sống chừng đó năm trên đời này đều uổng phí rồi.
Trần Gia Minh hít một hơi âu, sau đó đem hợp đồng đẩy lên trước mặt Cố Chi.
Anh ta ép bản thân phải khôi phục bản chất cáo già xảo quyệt, gương mặt tươi cười: "Cố tiểu thư, bản hợp đồng này là Hoắc tiên sinh vì cô mà soạn ra, cô xem qua một chút đi. Hoắc tiên sinh lần này đã dụng tâm rất nhiều vì cô."
Cố Chi vừa nghe xong liền nhăn mũi hừ một tiếng: "Vậy là anh không muốn qua làm thư ký của tôi đúng không?"
"Cái đó..." Trần Gia Minh khó xử, "Cố tiểu thư, tôi cảm thấy chuyện này..."
Cố Chi ngắt lời anh ta: "Trả lương gấp 10 lần cũng không làm?"
Trần Gia Minh đang nghe đến đoạn lương gấp 10 lần thì con tim nhảy giật một cái, thiếu chút nữa đã đồng ý rồi. Đến cuối cùng, anh ta vẫn ép bản thân quyết tâm không được cắn câu. Người này sắp trở thành bà hai rồi giờ còn chạy nháo khắp nơi, giờ gặp mặt thì lại nói trả lương gấp 10 lần, cả đời có thể kiếm được việc nào trả lương gấp mười lần thế này chứ?
Trần Gia Minh lại đưa hợp đồng ra, dùng chất giọng dỗ trẻ nhỏ: "Cố tiểu thư, tôi là thư ký của Hoắc tiên sinh. Cô ký vào hợp đồng này thì về sau sẽ trở thành người của Hoắc tiên sinh, như vậy sau này tôi cũng sẽ là thư ký của cô, nếu có chuyện gì gấp cô cứ nói với tôi, Trần Gia Minh tôi nhất định sẽ giúp."
Cố Chi thấy anh ta thật sự không dao động, vì thế trợn mắt: "Thế thôi.", sau đó cầm túi xách đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Cố tiểu thư, Cố tiểu thư!" Trần Gia Minh vội vàng đứng dậy ngăn Cố Chi lại, "Hoắc tiên sinh lần này vì cô mà đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn, nếu lần này cô không đáp ứng, e là sau này không được như thế này nữa đâu. Tôi có thể thấy được, Hoắc tiên sinh thật sự để ý đến cô."
"Cô xem qua một chút đi.", Trần Gia Minh chỉ vào một đoạn trên hợp đồng cho Cố Chi xem, "Đây là Hoắc tiên sinh muốn làm cho cô yên tâm, nói rõ khi cô vào Hoắc gia, vị trí bà hai chắc chắn là của cô. Chỉ cần Hoắc phu nhân sinh con trai trưởng xong, sau đó cô có thể cùng Hoắc tiên sinh sinh con đẻ cái, con trai con gái gì cũng được, Hoắc tiên sinh đảm bảo sẽ đối xử công bằng với đám nhỏ."
Cố Chi nghe cái này, đầu tiên là đơ ra một lúc, sau đó liền cười to.
Đây là phần thưởng lớn cỡ nào chứ, chỉ cần chờ phu nhân sinh con cả xong thì cô có thể sinh con sao, sinh mấy đứa cũng được nữa chứ. Hoắc Đình Sâm có phải cảm thấy bây giờ cô nên quỳ xuống, gọi vài tiếng "Tạ chủ long ân" không?
Cố Chi nhịn không dùng túi xách đập vào đầu Trần Gia Minh, hít một hơi, nói: "Thư ký Trần, tôi cũng không làm khó anh, nhưng mong anh đi về nói với Hoắc Đình Sâm một câu hộ tôi."
Trần Gia Minh: "Cô muốn nhắn cái gì?"
Cố Chi mỉm cười: "Nói với anh ta, anh ta nghĩ tôi xứng với vài ba đồng tiền này, còn anh ta, có xứng không?"
Trần Gia Minh cầm hợp đồng, bị nói đến không thể phát ra tiếng luôn.
Cố Chi nổi giận đùng đùng, giày cao gót cộp cộp rời đi, lúc đi ngang qua Trần Gia Minh mà quẹt vai anh ta một phát.
Cố Chi ra khỏi nhà hàng Tây, càng nghĩ càng tức, lại hung hăng dẫm lên mặt đất vài cái.
Thằng chó Hoắc Đình Sâm này! Cố Chi mắng vài câu vẫn chưa hết giận. Bộ tưởng đêm hôm đó cô đá một cú như thế là còn quá nhẹ, lúc đó cô phải phế đi luôn mới vừa. Còn muốn cùng cô sinh con á? Làm anh đời này không sinh được con luôn cho vừa nha!
Tạ Dư vẫn luôn ở trong xe đợi, thấy Cố Chi bước ra, tức giận đến đỏ mặt.
Tạ Dư chạy chậm lại: "Bà chủ, cô sao thế?"
Cố Chi nhìn Tạ Dư, sau đó lại nghĩ đến Hoắc Đình Sâm, căm giận mà cắn răng.
Hoắc Đình Sâm rốt cuộc là cho mình có gì hơn người chứ, cùng lắm thì nhiều tiền hơn người ta thôi. Giờ cô không thèm tiền của anh nữa, anh dám đem vài ba cái đồng tiền dơ bẩn đó ra trước mặt cô, cô ném hết cho chó.
Hay là Hoắc Đình Sâm đầu óc vặn vẹo cho rằng mình có nhan sắc, có tiền, phụ nữ thấy anh là sẽ liền đu theo à? Nhưng mà đàn ông đẹp mã thì làm cái gì chứ, tắt đèn rồi thì ai chả như ai! Cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông ba chân cả mớ ngoài chợ kìa!
Đừng hòng nghĩ là Cố Chi đây chỉ có thể có một người đàn ông là anh nhé, chỉ cần có tiền, anh có thể nuôi vợ hai bên ngoài, cô vì sao không thể đi nuôi tình nhân chứ?
Cố Chi nghĩ như vậy xong, lửa giận trong lòng cũng nguôi đi một chút, nói Tạ Dư lái xe đi về khách sạn Uy Tư.
Cố Chi lúc trước có liên hệ người môi giới để tìm vài căn biệt thự, nhưng chúng hoặc là phong cách trang trí cô không thích, hoặc là giá rẻ đến nghi ngờ. Căn cuối cùng, người môi giới nói là ở một khu vực yên tĩnh, phía trước có sông, phía sau có núi, do một nhà thiết kế người Mỹ thiết kế nên. Căn biệt thự này vừa to vừa xa hoa, có tiếng là căn biệt thự có thiết kế xa hoa nhất ở Thượng Hải, đợi đến khi xây xong sẽ được bán đấu giá, đến lúc đó có khi giá sẽ đội nóc lên trời.
Cố Chi vừa nghe tới đó đã thấy vô cùng hứng thú, đối với căn biệt thự kiểu Âu có giá trên trời này cô nhất định phải có. Trước khi căn biệt thự này được xây xong, cô tạm thời vẫn ở khách sạn.
Khách sạn Uy Tư là khách sạn xa hoa nhất Thượng Hải, Cố Chi về phòng liền mở máy phát ra nghe nhạc một lúc thật lâu, tâm tình mới thoải mái trở lại.
Cô gọi bữa tối lên, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi lên.
Khác với khách sạn Hòa Bình theo phong cách Trung Quốc, khách sạn Uy Tư này nhân viên phục vụ mặc đồng phục kiểu Tây, áo sơ mi trắng