Đương nhiên người cảm thấy Khương Nghi kiếm cớ quá vụng không chỉ một mình Trình Triều.
Lục Lê trong video im lặng một hồi, sau đó điềm tĩnh hỏi: "Cậu nghĩ tớ có tin không?"
Khương Nghi khẩn trương trợn tròn mắt lí nhí: "Cậu tin chút xíu cũng được mà."
Bạn học của cậu còn đang ở đây đó.
Lục Lê: "......"
"Bớt nói nhảm đi, há miệng ra."
Khương Nghi bĩu môi rồi há to miệng như lúc nhỏ, nhìn hết sức ngoan.
Trình Triều ngồi trên ghế salon lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Thật ra Trình Triều rất có ấn tượng về Khương Nghi luôn giữ vững hạng nhất ở lớp chọn.
Trong mắt hắn, Khương Nghi chẳng khác nào lớn lên từ khuôn đúc của giáo viên, thành tích xuất sắc, học hành chăm chỉ, tâm hồn trong sáng, hầu như không bao giờ làm thầy cô bận lòng.
Nhưng dù có ấn tượng với Khương Nghi thì cảm giác của Trình Triều đối với cậu, hay nói cách khác là cảm giác của hắn đối với mọi người trong lớp đều rất hờ hững.
Trình Triều biết rõ tính mình cay nghiệt và thậm chí là cực đoan, mặc dù mỗi ngày đều nở nụ cười trên môi, nhìn bề ngoài vô cùng ôn hòa thân thiện nhưng chỉ có Trình Triều mới biết tình cảm mình dành cho đám người trong lớp còn không sâu bằng tình cảm dành cho một cây bút.
Nhưng là con trưởng của nhà họ Trình, từ nhỏ đến lớn Trình Triều buộc phải duy trì vẻ nho nhã lễ độ và giữ cho mọi thứ hoàn hảo.
Hắn đã thay đổi cách nhìn về Khương Nghi từ lúc biết cậu là con riêng của nhà họ Lục, dù sao Khương Nghi và cậu chủ Lục gia cùng ăn cùng ở như hình với bóng, ngay cả đồ xài cũng giống nhau như đúc.
Sau khi nghe được tin đồn này trong giới, Trình Triều cực kỳ ghét Khương Nghi.
Mẹ Trình Triều mất sớm, cha hắn là một gã súc sinh vong ân phụ nghĩa, nhờ có nhà ngoại hắn chống lưng mới ngóc đầu lên nổi, thế mà khi mẹ hắn bệnh nặng hấp hối trong bệnh viện thì cha hắn ăn chơi đàng điếm bên ngoài, còn bao nuôi nhân tình nữa.
Thậm chí mẹ Trình Triều mới qua đời chưa được mấy ngày thì cha Trình đã dẫn một thằng nhóc trạc tuổi hắn về nhà họ Trình, còn nói dối đây là cháu họ.
Cha Trình cứ tưởng Trình Triều còn nhỏ nên không biết gì, nhưng Trình Triều đã tận mắt thấy thằng nhóc kia gọi cha Trình là ba ba.
Chẳng bao lâu sau mẹ ruột thằng nhóc kia cũng được đón về nhà họ Trình rồi danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân Trình gia, thằng nhóc kia cũng thành em trai Trình Triều.
Trình Triều bắt đầu mắc bệnh sạch sẽ từ lúc đó, hắn ghê tởm mọi thứ đám người kia chạm vào, ghê tởm vẻ đạo đức giả của bọn họ, đặc biệt là đứa con riêng đầy mưu mô kia, Trình Triều cứ nhìn thấy thì lại buồn nôn.
Vốn dĩ trong giới bọn họ, con riêng không bao giờ được chào đón, trong lòng Trình Triều con riêng càng là ký sinh trùng sống bám trên thân người khác hút máu lột da, lúc nào cũng mang lòng dạ hiểm độc và hay xun xoe nịnh bợ.
Nhưng giờ thấy Khương Nghi ngoan ngoãn há to miệng, Trình Triều nhận ra có gì đó sai sai.
Con trong giá thú nào lại kiểm tra xem con ngoài giá thú có ăn vụng kem không chứ?
Con trong giá thú nào lại gọi điện cho con ngoài giá thú để hỏi han tình hình hàng ngày như kiểm tra vậy chứ?
Con trong giá thú nào lại biết rõ bệnh tình lúc nhỏ của con ngoài giá thú như vậy?
Những nhà khác chưa chắc đã quan tâm anh em ruột của mình đến mức đó.
Trình Triều nhíu mày nhìn Khương Nghi im lặng thành thật gật đầu.
Người trong video nói may mà hôm nay hắn gọi điện nên mới phát hiện có điều bất ổn, nếu không Khương Nghi ăn bậy nửa đêm phát sốt cũng chẳng ai hay.
Trình Triều khựng lại, không hiểu sao nghe xong cảm thấy hơi khó chịu.
Chẳng phải hắn đang ở trong phòng sao? Cậu chủ Lục gia kia dựa vào cái gì mà quả quyết Khương Nghi nửa đêm phát sốt không ai biết?
Tốt xấu gì hắn cũng là bạn học chung lớp với Khương Nghi, nếu nửa đêm cậu phát sốt thật, chẳng lẽ hắn không biết chăm sóc bạn học của mình hay sao?
Trình Triều có chút bất mãn rũ mắt xuống.
Khương Nghi vừa định mở miệng nói gì đó với Lục Lê trong video thì thấy Lục Lê nghiêm mặt nhìn mình chằm chằm, thế là lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Dù sao đây cũng là Lục Lê năm ngày rồi chưa gặp, không giống Lục Lê trước đây ngày nào cũng gặp.
Khương Nghi e dè tự nhủ tốt nhất là đừng nên khiêu khích hắn.
Bởi vì dù Lục Lê đang ở trong video nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ bực bội cố kìm nén của hắn vì mấy ngày nay không được gặp mặt.
Khương Nghi lí nhí: "Lần sau tớ sẽ không ăn nữa đâu."
Cậu nói rất nhỏ, nghe mềm mềm như hồi bé bị bệnh.
Qua tai Trình Triều lại thấy hơi tội nghiệp.
Hắn tự hỏi sao cùng là con riêng mà Khương Nghi lại đáng thương thế chứ, chỉ ăn một miếng kem cũng phải nhận lỗi sao?
Đứa con riêng cha Trình dẫn về kia đừng nói là ăn kem, dù có ăn kem thay cơm thì cha Trình cũng chẳng nói gì mà còn khen con mình ăn khỏe nữa.
Hồi lâu sau Khương Nghi mới tắt video, cậu xoa mũi đứng dậy mở hộc tủ giấu kem ra, nhìn có vẻ hơi khó xử.
Trình Triều: "......"
Người này ngay cả lá mặt lá trái cũng không biết à?
Đã tắt video thì muốn ăn cứ ăn thôi, chẳng lẽ cậu chủ Lục gia kia có thể chui qua dây điện thoại giật cây kem khỏi miệng cậu hay sao?
Một lúc lâu sau Khương Nghi mới quyết định xong, cậu lấy kem ra rồi quay người nhìn hắn.
Trình Triều nghĩ thầm cho mình ăn cũng được, mặc dù trên bao đựng kem đọng đầy nước, có thể túi nhựa đã bị nhiều người chạm vào, có thể trên đường về bụi trong không khí đã bám vào nước đọng......
Khương Nghi cầm kem nghĩ ngợi rồi bảo hắn: "Tớ đi đưa đồ cho Thái Phương.
Tớ sẽ về ngay thôi.
Lúc về phiền cậu mở cửa cho tớ được không?"
Trình Triều đang định đưa tay cầm kem: "......"
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, im lặng mấy giây.
Thấy Trình Triều không nói gì, Khương Nghi tưởng hắn vốn không ưa mình nên cảm thấy phiền phức, thế là nói tiếp: "Để tớ gọi Thái Phương tới lấy vậy."
Một cây kem tám tệ.
Không ăn thì phí lắm.
Khương Nghi nhắn tin cho Thái Phương, chỉ chốc lát sau hắn đã gõ cửa, Khương Nghi xuống giường xỏ dép đi nhanh ra đưa kem cho hắn.
Thái Phương đứng ở cửa thuận lợi nhận kem cậu đưa.
Trình Triều nghe Khương Nghi mừng rỡ nói: "May mà cậu tới nhanh, nếu không kem sẽ tan mất......"
Thái Phương: "Oa, vị sôcôla trắng tớ thích nè! À mà lớp phó đâu rồi?"
Khương Nghi: "Lớp phó đang đọc sách trong phòng."
Thái Phương nổi lòng tôn kính: "Bảo sao tớ không vào được chung kết, phàm nhân tụi mình đâu thể sánh với học thần được, ăn kem lãng phí thời gian như vậy chắc chỉ có phàm nhân tụi mình mới làm thôi."
Trình Triều nghe thấy loáng thoáng: "......"
Mười phút sau.
Trình Triều đi siêu thị mua một bọc kem về ăn ngay trước mặt Khương Nghi, chén hết sạch bốn cây.
Kết quả là ban đêm bị đau bụng.
Khi Trình Triều đi vệ sinh đến lần thứ năm, hắn hoàn toàn không biết mình đã xài hết giấy trong toilet, lúc phát hiện ra chuyện này thì đã cởi quần ngồi trên bồn cầu, hắn rơi vào im lặng.
Năm phút sau, Trình Triều nhắm mắt lại, bắt đầu tự hỏi bồn cầu có thể cuốn mình đi luôn không.
Khương Nghi ngồi ở bàn xem lại mấy lỗi sai khi làm bài, đợi ôn tập xong vặn eo xoay cổ mới phát hiện Trình Triều đã ở lì trong toilet cả tiếng đồng hồ.
Cậu nghĩ ngợi, cảm thấy có thể vì bệnh sạch sẽ của Trình Triều nặng thêm khiến thời gian tắm rửa dài ra, hình như cũng chẳng có gì không ổn cả.
Thế là Khương Nghi nằm bò ra bàn vui vẻ chơi, chờ Trình Triều ra khỏi toilet để mình vào tắm.
Trong phòng vệ sinh, Trình Triều từ đầu đến cuối không sao mở miệng được ngồi trên bồn cầu cúi đầu đếm hoa văn dưới sàn nhà, chờ Khương Nghi phát hiện tình hình bất ổn trong này.
Đợi hết một tiếng rưỡi, rốt cuộc Khương Nghi phát hiện có gì đó là lạ nên đi tới trước cửa toilet hỏi dò: "Trình Triều, cậu còn trong đó không?"
Trình Triều bình tĩnh đáp: "Còn."
Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm, đang định quay đi thì nghe Trình Triều bình tĩnh nói tiếp: "Phiền cậu lấy giùm tớ một gói khăn giấy ném qua cửa được không?"
Khương Nghi ngẩn người, sau đó định thần lại nói: "Được chứ."
Năm phút sau, Trình Triều ra khỏi phòng vệ sinh rồi đờ đẫn ngồi xuống ghế, lần đầu tiên trên mặt không nở nụ cười.
Khương Nghi cảm thấy hiện giờ Trình Triều giống hệt một pho tượng lung lay sắp đổ, chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ lập tức vỡ vụn rồi rơi xuống rào rào.
Lục Lê nhắn tin hỏi cậu sao chưa tắm rửa đi ngủ.
Khương Nghi nói với Lục Lê tâm trạng bạn cùng phòng của mình hiện giờ hết sức tồi tệ, có thể phải cần mình an ủi.
Lục Lê hỏi cậu sao bạn cùng phòng lại suy sụp tinh thần.
Khương Nghi nghĩ ngợi rồi đáp hình như là vì đi ị.
Lục Lê gửi cho cậu sáu dấu chấm.
Khương Nghi tắt điện thoại rồi ho khan nói: "Trình Triều."
Mặt Trình Triều xám xịt, chỉ ước cả thế giới đột nhiên nổ tung rồi mọi người cùng biến mất với mình, nghe Khương Nghi gọi cũng chẳng buồn trả lời.
Khương Nghi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được lời an ủi nào.
Cũng đâu thể nói với Trình Triều mông cậu lợi hại thật đấy, có thể ngồi lì trong toilet một tiếng rưỡi luôn.
Khương Nghi đành phải gượng gạo nói: "Ngày mai chung kết cố lên nha."
Trình Triều không nói gì mà ngồi im ru trong góc.
Một lát sau, Khương Nghi ôm quần áo vào phòng tắm, trước khi đi còn để một hộp thuốc tiêu chảy trên bàn đầu giường Trình Triều.
Trình Triều ngồi thừ ra hơn nửa tiếng mới hoàn hồn lại.
Hắn thề cả đời sẽ không bao giờ đến khách sạn này nữa, đồng thời sau khi về sẽ viết một bài đánh giá ẩn danh, dùng ngòi bút sắc bén nhất để lên án toilet tệ hại của khách sạn này.
Trình Triều thở hắt một hơi rồi sầm mặt đi lấy điện thoại trên bàn đầu giường, sau đó nhìn thấy một hộp thuốc tiêu chảy.
Hắn nhìn chằm chằm hộp thuốc kia, tự nhủ Khương Nghi thật quá ngây thơ.
Ngày mai là trận chung kết, vắng một người sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh và có thêm hy vọng đoạt giải quán quân.
Đưa cho hắn thứ này quả thực là tự đào hố chôn mình.
Nhưng nhìn hộp thuốc kia, Trình Triều lại cảm thấy đây đúng là điều Khương Nghi có thể làm.
Hắn mở hộp thuốc