"Sao cậu vẫn còn mặc quần sịp in hình này thế?"
Chân dài của Lục Lê gác ở mép giường, cả người nằm trên giường Khương Nghi, hai tay cầm quần sịp của cậu giơ lên cao ngắm nghía hồi lâu rồi đánh giá đúng trọng điểm: "Nhưng hợp với cậu lắm.
Dễ thương ghê."
Khương Nghi: "......"
Cậu yên lặng đưa tay lấy lại quần sịp của mình, Lục Lê buồn bực lẩm bẩm: "Giờ cậu cũng không cho tớ đụng vào đồ của cậu nữa."
Khương Nghi xếp quần lại rồi nói thầm: "Đây là đồ lót mà."
Lục Lê hùng hồn cãi: "Cha tớ nói tụi mình là bạn nối khố, cũng từng mặc chung quần rồi mà, có gì không thể đụng chứ."
Khương Nghi nghiêm mặt nói: "Chú nói bạn nối khố không có nghĩa là mặc chung quần sịp cơ mà."
Đã bao năm trôi qua mà tiếng Trung của Lục Lê vẫn loạn thất bát tao như vậy.
Lục Lê mười mấy tuổi càng thêm hùng hồn: "Người khác thân nhau không mặc chung quần sịp nhưng tụi mình đâu phải người khác, sao không mặc chung được chứ?"
Khương Nghi yên lặng nhìn hắn.
Mấy giây sau, Lục Lê trầm tư nói: "Hình như đúng là không thể mặc chung được.
Tớ mặc quần cậu chật lắm.
Còn cậu mặc quần tớ sẽ bị tụt xuống mất."
Khương Nghi: "......"
Thấy Khương Nghi không nói lời nào, Lục Lê biết so với quần sịp nhất định Khương Nghi quan trọng hơn nhiều, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói thêm: "Nhưng nếu cậu bảo tớ mặc thì tớ hóp bụng lại cũng mặc vừa thôi."
Tuy hơi khó chịu một chút nhưng ai bảo người kêu hắn mặc là Khương Nghi chứ.
Khương Nghi phớt lờ hắn rồi nghiêm mặt cất quần sịp vào chỗ trong cùng của tủ đồ, sợ nửa đêm Lục Lê nổi hứng bò dậy mặc trộm quần cậu.
Nhưng niềm hứng thú lớn nhất bây giờ của Lục Lê là đắp chung một cái chăn với Khương Nghi.
Sau khi Khương Nghi lên giường, Lục Lê ôm cậu như ôm búp bê hồi nhỏ rồi càm ràm: "Sao các cậu thi lâu thế......"
Khương Nghi thuần thục thò đầu ra khỏi ngực Lục Lê cố gắng hít thở, cậu vỗ đầu Lục Lê nói: "Đâu riêng gì tớ mà ai cũng đi lâu vậy thôi."
Lục Lê vùi mặt vào tóc Khương Nghi hàm hồ nói: "Vỏ sò cậu nhặt cho tớ đâu rồi?"
Hai mắt Khương Nghi cong cong: "Trong cặp kìa, tớ nhặt cái đẹp nhất cho cậu đó."
Lục Lê hết sức hài lòng, vui vẻ nắm tay Khương Nghi chơi đùa.
Khương Nghi đếm ngón tay nói: "Tớ còn nhặt một cái cho ba ba, một cái cho chú Lục, một cái cho dì......"
"À phải, còn một cái cho Ứng Trác Hàn nữa......"
Lục Lê tái mặt, nhịn không được nói: "Ứng Trác Hàn là cái quỷ gì? Chân cậu ta gãy rồi còn cần vỏ sò làm gì? Nấu canh ăn à?"
Khương Nghi đính chính: "Ứng Trác Hàn đâu phải gãy chân, cậu ấy chỉ chơi bóng bị trật chân thôi."
Cách đây không lâu Ứng Trác Hàn chơi bóng với các học sinh lớp lớn bị trật chân nên phải nghỉ ở nhà một thời gian.
Lục Lê nằm chung gối với Khương Nghi, hắn muốn thổi gió bên gối nên thì thầm vào tai cậu: "Cậu cho tớ vỏ sò của Ứng Trác Hàn đi, cậu ta không cần đâu."
Lỗ tai Khương Nghi bị tóc thổi vào hơi ngứa, cậu xoa tai chậm rãi nói: "Cậu nói không tính."
Lục Lê: "Vậy cho tớ nửa cái của cậu ta đi."
Khương Nghi: "......!Hình như không ổn lắm đâu?"
Lục Lê xúi giục: "Cho cậu ta nửa cái là may lắm rồi.
Cậu ta còn dám chê à?"
Khương Nghi kéo chăn trùm kín đầu tóc vàng của Lục Lê: "Ngủ đi."
Giường Khương Nghi không lớn, một người ngủ thì dư, hai người ngủ lại chật, hầu như chẳng còn khe hở nào, trên giường tay kề tay, chân kề chân.
Cũng may từ nhỏ đến lớn hai người đã quen ngủ sát nhau.
Nhưng hôm nay Khương Nghi lại cảm thấy hơi chật, cậu thò đầu ra hỏi Lục Lê có thấy chật không.
Mặc dù Lục Lê cũng thấy hình như hôm nay hơi chật nhưng hắn không muốn xuống giường về phòng ngủ một mình nên mạnh miệng nói: "Không chật."
Chẳng những vậy, để Khương Nghi khỏi đuổi mình về, Lục Lê còn đánh đòn phủ đầu, lên án gay gắt: "Dạo này cậu ngủ một mình trên giường lớn bên ngoài quen rồi nên giờ chê không muốn ngủ với tớ chứ gì? Cảm thấy ngủ với tớ chật chội chứ gì?"
Khương Nghi ngẩn người, trên mặt lộ vẻ mờ mịt: "Tớ đâu có.
Chẳng qua tớ cảm thấy bỗng dưng hơi chật thôi."
Lục Lê: "Không sao, không chật chút nào hết.
Ngủ thêm mấy lần là quen ngay."
Khương Nghi thật thà đáp: "Ừ."
Cậu đang định nhắm mắt lại thì chợt phát hiện có gì đó là lạ nên mở mắt nhổm dậy, sau đó thấy mình và Lục Lê nằm chung một cái gối.
Đầu Lục Lê to như vậy có thể không chật được sao!
Khương Nghi lay Lục Lê dậy rồi chỉ vào gối ấm ức lên án: "Tại đầu cậu to nên mới chật, còn nói tớ ở ngoài quen ngủ giường lớn nữa chứ."
Lục Lê nhìn kỹ, hình như đúng là tại mình thật.
Hắn xoa mũi hậm hực nói thật ra đầu mình cũng đâu to lắm.
Khương Nghi vén chăn lên: "Để tớ đến tủ đồ trong phòng khách lấy thêm một cái gối mới cho cậu."
Lục Lê cảnh giác nói: "Không được, cậu mà ra ngoài lấy gối thì chú Khương sẽ biết tớ đến ngay."
Khương Nghi ngờ vực nhìn Lục Lê.
Lục Lê nhìn lảng đi chỗ khác hồi lâu mới nói: "Mẹ tớ đã xây tường cao lên rồi, nếu bà ấy biết đêm nay tớ lại đến tìm cậu thì ngày mai lại xây cao hơn cho xem."
Dù sao từ nhỏ Arno đã giống hệt sợi dây buộc trên người Khương Nghi, cậu không đến nhà hắn thì hắn chỉ muốn khiêng giường đến nhà Khương Nghi, ai cũng không ngăn nổi.
Khương Nghi tròn xoe mắt, do dự một hồi mới nói: "Vậy tớ lén ra ngoài lấy nhé?"
Lục Lê kéo cậu nằm xuống rồi dụ dỗ: "Đầu cậu nhỏ mà, ngủ một đêm đâu có sao.
Cậu chia cho tớ một xíu là được rồi."
Khương Nghi ngại ngần nói: "Thôi để tớ lén ra ngoài lấy......"
Còn chưa dứt lời thì cửa phòng Khương Nghi đã bị gõ, giọng cha Khương vang lên: "Bé ngoan ngủ chưa? Xem giùm ba phần mềm điện thoại này cài thế nào được không?"
Khương Nghi trố mắt, Lục Lê cũng cứng đờ, hai người liếc nhau một cái, Khương Nghi lập tức vén chăn lên rồi giục Lục Lê chui vào nấp.
Cha Khương đứng ngoài thấy đèn phòng Khương Nghi còn sáng, ông gõ cửa thêm mấy lần nữa, tưởng cậu mải mê làm bài tập không nghe thấy nên hỏi: "Ba mở cửa được không?"
Hồi lâu sau cha Khương mới nghe thấy giọng Khương Nghi: "Dạ được."
Cha Khương đẩy cửa ra, trông thấy Khương Nghi ngồi dựa vào thành giường đắp kín chăn, cầm một quyển sách điềm tĩnh hỏi: "Phần mềm nào vậy ạ?"
Cha Khương đưa di động cho cậu rồi buồn bực nói: "Phần mềm này cứ báo không cài được, bé ngoan xem thử nó bị sao vậy?"
Khương Nghi cầm điện thoại bấm mấy lần rồi bình tĩnh nói: "Được rồi đấy ạ, ba quên bấm vào ô đồng ý chịu trách nhiệm phía dưới nè."
Cha Khương cúi đầu nhìn một lát, thở dài nói: "Chữ nhỏ quá hèn gì lúc nãy ba không thấy.
Cảm ơn bé ngoan, thôi ngủ đi con."
Cha Khương đi tới cửa phòng, Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm,