Ngày thứ tư nghỉ lễ Quốc khánh.
Mới sáng sớm Lục Lê đã xách một đống quà lỉnh kỉnh, mặc bộ vest được cắt may vừa người, vóc dáng cao lớn như tùng bách đứng trước cửa nhà Khương Nghi nghiêm túc chờ cha Khương.
Đêm qua hắn ở công ty tăng ca đến một giờ sáng, dựa vào ghế ngắm cảnh đêm lung linh của thành phố S, trầm tư cả buổi tối và rút ra một kết luận.
Không được.
Tuyệt đối không thể bị trả về nơi sản xuất được.
Thế là sáng sớm xách theo quà tặng đắt tiền đứng ở cổng chờ cha Khương.
Sau đó chờ hụt.
Khương Nghi mặc đồ ngủ vịn cửa, ngái ngủ nhìn Lục Lê mới sáng sớm đã đứng ở cửa như cọc gỗ.
Lục Lê nghiêm túc hỏi: "Bé ngoan, chú Khương đâu rồi?"
Khương Nghi dụi mắt, mờ mịt nói: "Ba đăng ký tour du lịch với bạn rồi."
Lục Lê: "......"
Khương Nghi nói tiếp: "Nói sẽ đi mấy ngày lận."
Lục Lê: "......"
Mười phút sau.
Phòng khách nhà họ Khương.
Khương Nghi đặt bánh bao đã hâm nóng trong lò vi sóng lên áo vest nhìn rất đắt tiền của Lục Lê rồi hỏi hắn sao lại tới đây.
Lục Lê im lặng.
Hắn cũng đâu thể nói với bạn trai mình: "Ba cậu trả tớ về nơi sản xuất.
Bởi vậy tớ mới tới đây."
Thế là Lục Lê làm như không có việc gì cầm bánh bao nói: "Tại hôm qua tớ bận quá.
Dự tiệc xong chưa thay đồ nên nhân tiện tới thăm chú Khương luôn."
Khương Nghi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, khóe miệng giật giật: "Sáu giờ sáng mà là nhân tiện à?"
Lục Lê không lên tiếng.
Nửa tiếng sau, Lục Lê vào phòng Khương Nghi thay bộ đồ mặc nhà của mình rồi mang dép đi nấu mì cho Khương Nghi.
Trước khi nấu mì, hắn định tiện tay vặt một nắm hành lá cha Khương trồng ở ban công như mọi lần, nhưng vặt xong chợt nhớ tới cha Khương không vừa ý mình, muốn trả mình về nơi sản xuất.
Lục Lê: "......"
Hắn mặc tạp dề, cúi đầu nhìn thoáng qua hành lá trong tay.
Mẹ nó cái này đâu phải hành lá.
Nếu xếp theo địa vị trong nhà họ Khương thì cái này ít nhất phải là anh hành của hắn.
Lục Lê điềm tĩnh trồng hành về chỗ cũ rồi lấp đất lại.
Anh tỏi bên cạnh Lục Lê cũng không dám nhổ, chỉ có thể vặt trộm một củ tỏi nhìn hơi èo uột.
Khương Nghi ngồi trước bàn ăn, lúc ăn mì còn hỏi: "Không có hành à?"
Lục Lê vừa cởi tạp dề vừa bình tĩnh nói: "Hết rồi.
Mấy ngày nữa tớ sẽ mua về bỏ tủ lạnh."
Khương Nghi gật đầu.
Sau khi ăn xong, Khương Nghi vào bếp rửa chén với Lục Lê.
Lục Lê cho cậu hai cái muỗng rửa chơi.
Khương Nghi vừa rửa muỗng vừa nói: "Tối qua cậu không ngủ à?"
Lục Lê cúi đầu nói: "Ngủ hơi trễ tí xíu."
Rửa muỗng xong, Khương Nghi lau khô tay rồi vạch mắt Lục Lê ra, vừa vạch vừa nghiêm túc nói: "Chắc chắn hôm qua cậu không ngủ rồi."
Cậu kéo Lục Lê đã rửa chén xong về phòng ngủ.
Lục Lê nằm trên giường trìu mến nhìn Khương Nghi đắp chăn cho mình rồi kéo màn cửa tắt đèn.
Trong lòng hắn mềm nhũn.
Nhớ hồi xưa cha tăng ca về nhà, mẹ cũng xoa huyệt thái dương cho cha rồi bảo cha nghỉ ngơi thật khỏe.
Lục Lê trùm chăn của Khương Nghi, chóp mũi tràn đầy mùi thơm hết sức dễ chịu trên người cậu, chờ Khương Nghi lên giường với mình, kết quả tắt đèn xong hắn được đeo cho một cái bịt mắt.
Lục Lê: "?"
Lục Lê tháo bịt mắt xuống, trông thấy Khương Nghi tắt đèn phòng ngủ đi ra ngoài.
Lục Lê: "???"
Lục Lê buột miệng gọi: "Khương Nghi."
Khương Nghi ngáp một cái rồi dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn trong ánh sáng lờ mờ: "Hả?"
Lục Lê chậm rãi hỏi: "Tớ ngủ một mình à?"
Khương Nghi suy nghĩ giây lát, sau đó nhét một cái gối bên cạnh Lục Lê rồi nói như dụ dỗ: "Đây, giờ hết một mình rồi đó."
Lục Lê: "......"
Hắn bình tĩnh đắp chăn nhìn Khương Nghi tắt luôn đèn ngủ cạnh giường, trước khi đóng cửa còn thò đầu vào bảo hắn: "Nhắm mắt ngủ đi."
"Cạch" một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại.
Khương Nghi ra ngoài thở phào một hơi, đi tới ghế salon kéo một tấm chăn lông rồi nằm trên ghế chơi điện thoại.
Kết quả chưa đầy mấy phút sau, Lục Lê đi ra bế Khương Nghi trên ghế salon về phòng ngủ.
Khương Nghi đạp hắn một cái, nói mình chưa buồn ngủ.
Lục Lê đặt cậu xuống giường rồi nài nỉ cậu ngủ với mình một lát.
Khương Nghi cảm nhận được người bên cạnh kề vào tai mình nói chuyện, khi hắn trầm thấp bảo cậu "chỉ một lát thôi", da đầu đột nhiên tê rần.
Dường như cơ thể có ký ức nên vô thức co rúm lại lui ra sau.
Trong bóng tối, Khương Nghi như trở lại ngày hôm đó, bị khoái cảm cưỡng chế lơ lửng giữa trời, quá mức mãnh liệt điên cuồng, vừa mạnh bạo vừa hung ác như muốn đè chết cậu trên giường.
Đêm đó dù cậu có nghẹn ngào bò tới trước, kéo lê đôi chân bủn rủn thì vẫn bị Lục Lê mạnh bạo lôi về.
Hiện giờ trong phòng ngủ của mình, Khương Nghi vẫn thấy tê cả da đầu.
Cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Ừ, chỉ một lát thôi đó......"
Lục Lê ôm cậu từ phía sau, nghe vậy thì hết sức vui vẻ, cúi đầu hôn cổ cậu một cái, dường như thật sự quá mệt mỏi nên ôm cậu chưa bao lâu đã ngủ say.
Một tiếng sau, Khương Nghi ngồi trên ghế salon xem tivi, nhìn thấy cửa phòng ngủ bật mở, Lục Lê còn ngái ngủ ra tìm cậu.
Lục Lê đi tới khàn giọng hỏi: "Sao lại ra đây?"
Trước kia Khương Nghi ngủ dậy luôn ở trên giường chơi Anipop chờ hắn thức.
Khương Nghi trên ghế salon nhìn TV, nghiêm túc nói: "Ngủ dậy thì ra thôi."
Lục Lê đến trước salon vùi mặt vào cổ Khương Nghi, lẩm bẩm oán trách: "Ngủ dậy không thấy cậu đâu làm tớ sợ muốn chết."
Khương Nghi vuốt tóc vàng của hắn, muốn nói mình ngủ dậy sơ ý cọ đầu gối vào Lục Lê nhỏ cũng sợ muốn chết.
Sợ Lục Lê nhỏ đột nhiên tỉnh dậy chào hỏi mình, cuối cùng Lục Lê lớn cũng tỉnh theo.
Lục Lê vùi đầu vào cổ Khương Nghi mút mấy cái như sạc pin, hồi lâu sau mới hôn má cậu rồi nói: "Tớ đi làm đây."
Khương Nghi gật đầu: "Đi đi."
Lục Lê đứng lên hỏi: "Đêm nay chú Khương không có nhà, tớ đón cậu về phòng tớ ngủ nhé?"
Khương Nghi nghiêm túc đáp: "Đêm nay tớ phải làm bài tập."
Lục Lê nhíu mày quay đầu nhìn Khương Nghi rồi hỏi: "Ừ.
Tối nay cậu định ăn gì?"
Thấy quầng thâm dưới mắt Lục Lê, Khương Nghi không muốn buổi tối hắn phải chạy về nấu cơm cho mình nên nói qua loa: "Tớ sẽ gọi đồ ăn tới."
Lông mày Lục Lê càng nhíu chặt hơn.
Động tác thắt cà vạt của hắn dừng lại, im lặng nhìn sang Khương Nghi.
Không muốn ăn cơm hắn nấu, cũng không muốn ngủ chung với hắn.
Nhưng Khương Nghi ngồi trên ghế salon nhìn hắn bằng ánh mắt vẫn như trước kia, chẳng có gì thay đổi cả.
Lục Lê dằn xuống cảm giác khác thường này rồi hời hợt nói: "Không sao.
Để tớ dặn dì Vương nấu xong đưa tới cho cậu.
Nhân tiện ban đêm đem bữa ăn khuya cho cậu luôn."
Khương Nghi biết không từ chối được nên đành