Chung Mậu tiếp tục lẩm bẩm: "Thằng trai lơ kia nhìn có vẻ nóng tính lắm......"
Lực tay còn không nhẹ, "bốp" một cú đấm vào mũi hắn, "bốp" một cú đấm vào mắt phải của hắn, chửi hắn xong còn đe lần sau thấy hắn dẫn Khương Nghi đến quán bar nữa thì sẽ đánh tiếp.
Con giáp thứ mười ba mà cứ làm như vợ chính không bằng.
Vốn dĩ Lục Lê định tìm Chung Mậu tính sổ nhưng thấy mặt mũi hắn sưng vù đành phải thôi—— Sợ đánh nữa không tiện ăn nói với nhà họ Chung.
Khương Nghi ngồi trên bồn cầu thở dài nói: "Không phải trai lơ gì đâu......"
"Hồi bé tớ và Trần Triệu có gặp nhau một lần ở lớp đấu kiếm, chắc cậu ấy cảm thấy tớ hơi quen thôi."
Chung Mậu càng thất kinh hơn.
Tình cảm trên trời rơi xuống này còn gắn mác trúc mã nữa ư?
Hắn lập tức nghiêm giọng nói: "Cậu không hiểu đâu.
Thằng trà xanh kia ông đây rành quá mà."
Hắn phải bảo vệ tình yêu của huynh đệ mình mới được!
Khương Nghi sờ mũi nghe Chung Mậu thao thao bất tuyệt trong điện thoại: "Tớ thấy thằng trai lơ kia chỉ muốn phá hoại cậu và Lục ca......"
Nói nửa chừng hắn đột ngột im bặt, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ: "—— Phá hoại tình bạn nối khố của cậu và Lục ca đấy."
Khương Nghi: "......"
Cậu gượng gạo "ừm" một tiếng.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, giọng nói trầm thấp của Lục Lê vọng vào: "Bé ngoan.
Nói chuyện xong chưa?"
Khương Nghi ngồi trên bồn cầu nói vọng ra: "Chưa."
Lục Lê đứng ngoài cửa cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện Khương Nghi đã ở bên trong gọi điện gần mười phút.
Hồi lâu sau, Khương Nghi mới thò đầu ra cửa toilet, vừa đẩy cửa đã bị người đứng ngoài làm giật nảy mình.
Cậu cầm điện thoại do dự hỏi: "Cậu mót lắm à?"
Lục Lê nói không mót.
Khương Nghi thắc mắc: "Không mót mà cậu vò khăn giấy làm gì?"
Lục Lê cúi đầu nhìn, phát hiện hộp khăn giấy cầm trên tay đã bị hắn vô thức vò nát bươm.
"......"
Hắn điềm tĩnh nói: "Ngứa tay ấy mà."
Khương Nghi kéo cửa toilet ra để hắn vào đi vệ sinh.
Lục Lê vừa bước vào vừa làm như lơ đãng hỏi: "Nãy giờ nói chuyện với ai mà lâu thế?"
Khương Nghi đáp: "Chung Mậu."
Cậu đẩy Lục Lê vào toilet rồi nói: "Cậu đi lẹ đi, đi xong tớ muốn bàn với cậu một chuyện."
Lục Lê cầm đống khăn giấy nhàu nát đứng trước gương, nhíu mày ngắm mình trong gương.
Nhìn mấy giây, hắn vạch đôi mắt xanh của mình ra.
Không đổi màu.
Còn xanh lắm mà.
Địa vị của hắn vẫn bền vững không thể lay chuyển được.
Lục Lê hơi yên tâm lại, vặn vòi nước rửa tay rồi lau bằng khăn giấy nhàu nát, sửa sang lại áo xống, duy trì dung nhan đẹp đẽ mở cửa toilet đi tìm Khương Nghi.
Trong phòng ngủ, Khương Nghi đã ghép xong mảnh xếp hình cuối cùng, thấy Lục Lê đi tới thì vỗ chỗ bên cạnh rồi vẫy tay gọi hắn tới.
Lục Lê thoáng sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Khương Nghi phát tín hiệu thân mật với hắn trong suốt những ngày qua.
Mấy ngày nay Khương Nghi ngay cả ôm cũng không chịu, hình như thấy nóng quá nên luôn vùng ra khỏi ngực hắn nhanh như chớp, lúc ngủ cũng hay quay lưng về phía hắn.
Trước đây Khương Nghi ngủ say thường quen ôm cánh tay hoặc rúc vào ngực hắn, còn bây giờ Khương Nghi ngủ say lại quen ôm gối.
Nửa đêm Lục Lê muốn lôi cái gối chướng mắt kia ra nhưng chẳng có lần nào thành công.
Thấy Lục Lê không tới, Khương Nghi lại vỗ giường chừa cho hắn một chỗ thật rộng, sau đó khoanh chân tròn xoe mắt nhìn hắn.
Lục Lê tự nhủ phải thận trọng một chút.
Không được để lộ cảm xúc ra mặt.
Đây là điều tối kỵ với người cầm quyền.
Nhưng thận trọng chưa được hai giây, nam sinh tóc vàng đã nhảy phóc lên giường.
Đi con mẹ nó thận trọng.
Ai thích thận trọng thì thận trọng đi.
Lục Lê ngồi trên giường ôm Khương Nghi từ phía sau, tóc vàng xen lẫn tóc đen, hắn cúi đầu hít hà mùi sữa tắm dễ chịu trên người cậu rồi hỏi với vẻ thận trọng ít ỏi còn sót lại: "Bàn chuyện gì?"
Khương Nghi hơi ngửa đầu lên, hàng mi dài rậm, đôi mắt to tròn long lanh, cậu ngượng ngùng nói: "Tớ muốn bàn với cậu về quan hệ của tụi mình."
Lục Lê lười biếng nói: "Được —— Hả?"
Nghe như sét đánh bên tai.
Nam sinh tóc vàng trên giường đột nhiên trợn to mắt, thần kinh lập tức căng thẳng, câu nói kia của Khương Nghi hệt như tiếng sét làm đầu hắn ong ong.
Hắn vô thức lặp lại: "Bàn chuyện gì cơ?"
Khương Nghi trịnh trọng nói: "Bàn về quan hệ của hai đứa mình ——"
Lục Lê siết chặt tay, giọng nói như bị kéo căng tới cực điểm, âm trầm ngắt lời cậu: "Không được."
Hắn gằn giọng lặp lại từng chữ: "Không được."
Đã cho hắn nếm mùi yêu đương với Khương Nghi.
Giờ muốn thu hồi để suy xét lại, thậm chí còn có thể trở về quan hệ bạn bè thì hắn sẽ điên mất.
Khương Nghi sững sờ.
Hồi lâu sau, cậu mới vuốt mắt Lục Lê nói: "Nhưng nếu không công khai, đám Chung Mậu không biết thì làm sao bây giờ?"
Lục Lê âm trầm nói: "Chung Mậu không cho tụi mình hẹn hò là chuyện của nó......"
Nói nửa chừng hắn chợt im bặt.
Sắc mặt âm trầm của Lục Lê trở nên sửng sốt: "Công khai? Công khai gì cơ?"
Khương Nghi chân thành nói: "Muốn công khai quan hệ của tụi mình với đám Chung Mậu không? Ngày mai họp mặt, đến lúc đó nói chuyện phiếm nhất định mọi người sẽ hỏi thôi."
Cậu ngồi khoanh chân bắt đầu đếm ngón tay tính toán: "Ba năm cấp ba tụi mình ngày ngày đi chung với nhau, lên đại học cũng vậy, còn ra ngoài thuê phòng cùng ăn cùng ở nữa.
Lên đại học mọi người đều yêu đương chứ không còn ngây thơ như cấp ba, tụi mình chẳng giấu được bao lâu nữa đâu."
Giống như lúc nãy Chung Mậu còn tưởng cậu và Lục Lê thân thiết là vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là quan hệ trúc mã trúc mã, nhưng dù gì họ cũng không thể giấu mọi người mãi được.
Khương Nghi nghĩ ngợi rồi quay đầu nhìn Lục Lê, do dự hỏi: "Hay cậu thích cảm giác hẹn hò bí mật hơn?"
Hồi cấp ba, sau giờ học Lục Lê rất thích nắm tay cậu hoặc khều chân cậu dưới bàn học, trong giờ ra chơi ồn ào, hắn nằm sấp trên bàn giả bộ ngủ nhưng thật ra là nghịch tay cậu dưới bàn.
Biết đâu đây là sở thích của Lục Lê thì sao?
Sau khi kịp phản ứng, Lục Lê thốt lên: "Công khai chứ."
Hắn ôm mặt Khương Nghi rồi liếm răng nanh phấn khởi nói: "Nhất định phải công khai rồi."
Khương Nghi còn chưa kịp phản ứng thì thấy Lục Lê đi lấy điện thoại, sợ cậu hối hận nên nói ngay: "Để tớ gọi điện gợi ý trước cho tụi nó.
Ám chỉ khéo một chút để ngày mai tụi nó chuẩn bị sẵn tâm lý.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
4.
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
=====================================
Gọi cho tên họ Trình trước đi.
Hắn chướng mắt tên họ Trình kia lâu lắm rồi.
Điện thoại vừa kết nối thì Khương Nghi lanh tay lẹ mắt cúp máy, cậu mờ mịt hỏi: "Không phải chứ, cậu muốn nói gì với người ta hả?"
Lục Lê quay đầu nói: "Thì kể tụi nó nghe chuyện hai đứa mình từ nhỏ đến lớn.
Để dọn đường trước cho ngày mai công khai ấy mà."
Khương Nghi giật lấy điện thoại của hắn rồi chém đinh chặt sắt nói không được.
Nếu để Lục Lê nói thì nhất định hắn sẽ kể từ lúc hai người gặp nhau hồi bé.
Khương Nghi nhét di động xuống giường rồi nói: "Hôm nay cậu đừng dọa mấy cậu ấy nữa."
Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai tớ sẽ nói với họ."
Lục Lê dụi đầu vào cậu, nhếch môi nói khẽ: "Ừ."
Hắn rúc vào cổ Khương Nghi, hồi lâu sau lại hỏi: "Công khai thật không?"
Khương Nghi quay đầu nói: "Thật."
Lục Lê liếm răng nanh rồi hôn cậu một cái.
Khương Nghi nghĩ ngợi, cậu nhăn mũi chê hắn hôn mạnh bạo quá nên ôm gối định ra ghế salon.
Lục Lê duỗi chân dài kéo cậu lại, thân mật cọ xát chóp mũi Khương Nghi rồi dài giọng nói lần sau sẽ không thế nữa đâu, đôi mắt xanh thẳm tỏa ra ánh sáng rực rỡ như đá quý.
———
Chiều hôm sau.
Khi Khương Nghi và Lục Lê đến thì trong phòng đã đủ mặt.
Thật ra lên đại học mọi người cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, Trình Triều theo ngành y học lâm sàng, Khương Nghi từng nghe Lục Lê nhận xét hắn theo ngành này rất hợp với hình tượng sát thần mặt lạnh, Chung Mậu và Tần Lan đều theo ngành tài chính, còn Ứng Trác Hàn thì học thiết kế.
Cả đám vẫn như trước kia, Ứng Trác Hàn cột tóc quăn kiểu quả táo, chân dài co lại trong góc nhường chỗ cho Chung Mậu đổi bài hát.
Vừa co chân vừa mắng Chung Mậu đổi bài nhanh lên.
Chung Mậu múa bút thành văn, sau khi bị Ứng Trác Hàn đạp một cú mới trịnh trọng nói: "Đừng rộn.
Đang tìm bài cho Lục ca nè."
Một giây sau, hắn vui vẻ nói: "Tìm được rồi."
"Không danh không phận đáng thương nhất ——"
"Ha ha ha ha, Lục ca, bài cậu thích nhất nè!"
Lục Lê: "......"
Trình Triều ngồi bắt