Theo bản năng, Cận Kỳ Ngôn lạnh lùng trừng Ôn Lương Dụ, bình tĩnh ăn cơm cùng bà nội mình.
Sau khi đưa bà nội về biệt thự Nhà họ Cận, lúc này trong xe chỉ còn Cận Kỳ Ngôn và Ôn Lương Dụ.
Đột nhiên, Cận Kỳ Ngôn lạnh lùng chất vấn: "Vân Thủy Dạng lấy ví tiền của tôi đúng không? Ôn Lương Dụ, con mẹ nó tên khốn kiếp này!"
Ôn Lương Dụ vô tội nhìn Cận Kỳ Ngôn: "Anh mất ví sao? Em không biết? Em cho rằng anh cất lại rồi."
"Ôn Lương Dụ, cậu đừng có ra vẻ ngây thơ, đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cậu có tính toán gì. Tôi nói cho cậu biết, nếu tôi bị lỡ kế hoạch, thì tôi tuyệt đối không tha cho cậu!"
"Kỳ Ngôn, em không biết gì cả. Nếu không, anh hỏi bà nội đi, bà cũng ăn cơm ở đó mà. Nếu như Vân Thủy Dạng lấy, khẳng định bà sẽ nhìn thấy."
Nói xong mấy giây, Ôn Lương Dụ lại nói tiếp: "A..Em nhớ rồi, lúc anh đi vệ sinh không bao lâu, có một phục vụ đến dọn dẹp lại vị trí của anh, có khi nào là người đó lấy không? Đáng lẽ khi ở Michelin anh nên lên tiếng, để chúng em giúp anh tìm ví!"
"Ôn Lương Dụ, một ngày nào đó, tôi sẽ giết chết cậu."
Ôn Lương Dụ nhìn thấy rõ ràng trong mắt Cận Kỳ Ngôn hiện lên ngọn lửa, nhưng mà, anh không hề run sợ.
Chỉ cần ngăn cản Cận Kỳ Ngôn bay sang Ý, anh dùng thủ đoạn có chút hèn hạ này thì tính là gì!
Nước kia, cũng là anh cố ý hất lên người Cận Kỳ Ngôn.
"Xuống xe! Mẹ nó tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa! Số điện thoại của Vân Thủy Dạng là bao nhiêu?"
"Anh muốn tìm cô ấy? Nhớ người ta sao?"
Nhận ra khuôn mặt tuấn tú của Cận Kỳ Ngôn nổi lên một đám mây đen u ám, Ôn Lương Dụ thức thời dừng xe lại, anh còn viết số điện thoại của Vân Thủy Dạng cho Cận Kỳ Ngôn.
~~~~
Cận Kỳ Ngôn bấm số gọi, điện thoại của Vân Thủy Dạng vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.
Không tiếc thủ đoạn nào, anh muốn bắt được cô ngay lập tức.
Chứng minh nhân dân của anh ở trong ví, anh nhất định phải lấy lại.
Trời vừa sáng, Cận Kỳ Ngôn đã đến nhà họ Vân, nhưng người hầu nói tiểu thư bọn họ không có nhà.
Vân Thủy Dạng không ở nhà, gạt người, cơ bản Cận Kỳ Ngôn không tin, anh
liền canh ở cửa Nhà họ Vân, không phải là không thể chờ Vân Thủy Dạng đi ra.
Ngày mai bão sẽ quét qua Thượng Hải, cho nên, Hạ Hương Trừng đổi lịch hẹn ăn cơm thành tối hôm nay.
Vân Thủy Dạng khẳng định sẽ đến, quà cáp cho Hạ Hương Trừng cũng đã chuẩn bị xong.
Trước khi ra cửa, ngay tại bàn trang điểm, Vân Thủy Dạng lơ đãng nghiêng mắt nhìn ví tiền của Cận Kỳ Ngôn.
Cô mở ra xem một chút, không tự giác, hơi nhíu mày lại.
"Khó trách tên khốn kia lại lạnh lùng bất cần như vậy, thì ra anh ta là nam bò cạp!"
Tức giận gắt một tiếng, Vân Thủy Dạng bỏ ví của Cận Kỳ Ngôn xuống, đến giờ hẹn rồi.
Nhìn thấy Vân Thủy Dạng ra khỏi nhà, Cận Kỳ Ngôn liền đuổi theo.
Hạ cửa xe xuống, anh lớn tiếng gọi cô: "Vân Thủy Dạng, trả ví tiền cho tôi."
Vân Thủy Dạng thấy Cận Kỳ Ngôn, cô cũng không dừng xe, mà nghĩ biện pháp tránh xa anh.
Thời gian cất cánh không còn bao lâu nữa, Cận Kỳ Ngôn phải lấy lại chứng minh nhân dân cùng giấy tờ trong ví, anh đuổi theo cô không buông.
Ngay lúc hai người đang rượt đuổi kịch liệt, đột nhiên một chiếc xe hàng lớn xuất hiện, không chỉ cản trở ánh mắt của Cận Kỳ Ngôn mà còn làm mất dấu Vân thủy Dạng.
Tức giận chửi mắng một tiếng, Cận Kỳ Ngôn gọi điện cho người của mình.
"Lập tức điều tra Vân Thủy Dạng đi đâu? Muốn bao nhiêu tiền cũng được."
Đối phương không dám thất lễ với Cận thiếu gia, lập tức đi điều tra, chẳng qua, Dụ thiếu gia cũng có lệnh, không thể để Cận thiếu gia tìm được Vân tiểu thư, bọn họ nhất định phải kéo dài thời gian.