Bỏ xa Cận Kỳ Ngôn, Vân Thủy Dạng âm thầm vui mừng, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.
Đối với cô mà nói, giàu hay nghèo, đẹp hay xấu, năng lực mạnh hay không mạnh đều không quan trọng, mà quan trọng nhất là tôn trọng lẫn nhau!
Còn tên khốn kiếp Cận Kỳ Ngôn không coi ai ra gì kia, cơ bản cô không cần khách khí với anh ta.
Gửi xe xong, Vân Thủy Dạng trực tiếp đi lên phòng 2 tầng 8 của nhà hàng đồ tây Khải Duyệt!
Hương Trừng mời cô đến nhà hàng lớn để ăn cơm như vậy, Vân Thủy Dạng có chút thụ sủng nhược kinh*.
Có lẽ gần đây cuộc sống của Hương Trừng không tệ!
Cũng là bạn thân nhiều năm, Vân Thủy Dạng càng không suy nghĩ nhiều.
"Hương Trừng, chờ lâu chưa? Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe chút xíu."
"Mình cũng vừa đến."
"Ôi... Cậu đặt nhà hàng Tây tốt như vậy, quá lãng phí! Thật ra cậu chỉ cần mời mình ăn mỳ cay nóng là được rồi."
"Thủy Thủy, mình mời cậu ăn cơm, làm ơn đừng có như vậy được không? Đã nói là mời cậu ăn cơm, đương nhiên phải long trọng một chút, biểu đạt mình rất coi trọng cậu."
Khóe miệng Hạ Hương Trừng giật giật, cười như không cười.
Thật ra, chỗ này không phải cô đặt, mà là do Âu Lập Dương đặt, chẳng qua cô chỉ ra mặt mời Vân Thủy Dạng đến thôi.
"Ha ha ha...Biết cậu tốt với mình mà, cảm ơn! Ầy, tặng cái này cho cậu, hi vọng lần sau cậu mời mình đến nhà hàng như vậy ăn cơm là vì được thăng chức."
"Cậu cũng vậy, hi vọng cậu nhanh chóng thăng chức! Thủy Thủy, cảm ơn, mình rất thích quà này. Cậu muốn ăn gì cứ tùy ý chọn, không cần khách khí."
Hạ Hương Trừng vừa mở hộp quà ra, lập tức lấy vòng tay khảm đá quý hình hoa hồng của Vân Thủy Dạng tặng đeo lên tay mình.
Vân Thủy Dạng nhìn vào menu, đột nhiên, trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói quen thuộc.
Theo bản năng, cô ngước mắt lên nhìn.
Lại là Âu Lập Dương, thật trùng hợp! Vân Thủy Dạng lập tức đen mặt.
"Thủy Thủy, Hương Trừng, đi hai người sao?"
"Âu Lập Dương, anh bị mù sao, không nhìn thấy chỉ có tôi và Hương Trừng à? Anh… cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy anh!"
"Tôi đến một mình, rất tình nguyện phục
vụ hai vị mỹ nữ dùng cơm. Tối nay, tôi mời!" Không đợi người khác phản ứng, Âu Lập Dương kéo ghế ngồi xuống, anh ta nhìn chằm chằm vào Vân Thủy Dạng rất chi là vô lại.
Tròng mắt của anh trở nên âm trầm, anh có chuẩn bị mà đến, không phải ngẫu nhiên gặp.
"Ai cần anh mời! Âu Lập Dương, gần đây anh không rửa mặt sao, nếu không sao da mặt anh lại dày như vậy?! Cút, chúng tôi không chào đón anh!"
Vân Thủy Dạng tức giận trừng mắt nhìn Âu Lập Dương, cô rất không khách khí đuổi anh ta đi.
Âu Lập Dương không nói một lời trao đổi ánh mắt với Hạ Hương Trừng.
"Hương Trừng, nghe nói cô vừa tìm được việc làm không biết có thuận lợi không?"
Đột nhiên sắc mặt Hạ Hương Trừng thay đổi, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh.
"Cảm ơn anh quan tâm, công việc rất thuận lợi! Thủy Thủy, được rồi, cùng nhau ăn cơm đi, thêm một người cũng không thành vấn đề."
"Hương Trừng, không phải cậu cũng biết tên Âu Lập Dương khốn kiếp như nào à, cùng ăn cơm với anh ta, mình có thể nuốt trôi sao? Thật xin lỗi, mình còn có việc, đi trước, bữa khác chúng ta lại cùng ăn cơm."
Vân Thủy Dạng cầm túi đứng dậy, trong chốc lát Hạ Hương Trừng giữ chặt tay của cô, nhỏ giọng nói vào tai cô.
Cho dù trong lòng rất khó chịu, nhưng vì tương lai của Hương Trừng, Vân Thủy Dạng đành ngồi xuống.
*Thụ sủng nhược kinh: Bỗng nhiên được quan tâm, yêu chiều mà kinh ngạc, sợ hãi.