Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Bà Quyền Đi Hóng Mát


trước sau

Mặc Sơ cũng đã đoán ra là, có lẽ Quyền Đế Sâm đã biết thân phận thật của Mặc Hàm rồi, lúc này anh còn chưa đến công ty, tất nhiên là muốn tính sổ với cô rồi!

Sau khi cô ngủ một giấc say đã đời xong, cô còn phải nghĩ kế sách đối phó với sự "bức cung" của người đàn ông này, nếu không cô thật sự sẽ tiêu đời!

Cô cũng không thể giống như lần trước, bị anh ép "trừng phạt" trong bồn tắm á!

Cho nên, bây giờ biện pháp tốt nhất chính là tỏ ra yếu đuối, lấy lòng anh, để anh đi công ty họp.

Sau đó, cô mới thu xếp một sách lược vẹn toàn...

Lúc cô tung ra chiêu yêu kiều dịu dàng như nước thì Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm cô, cô không dám nhìn anh, có khả năng là sáng nay cô và con gái bắt tay khiến anh xoay như chong chóng, nên giờ cô sợ người đàn ông này "trừng phạt" mình!

Phải biết rằng, "trừng phạt" của anh...

Kết quả, vượt ngoài dự liệu của Mặc Sơ, Quyền Đế Sâm lại không có hỏi cô nữa, anh trực tiếp đi làm luôn.

Mặc Sơ cứ cảm thấy không đúng lắm, rốt cuộc là chỗ nào không đúng thì cô cũng không nói ra được!

Mặc Sơ lại ôm gối ngủ một giấc, về sau cô là bị chuông điện thoại đánh thức, cô nhìn qua thì thấy là Kiều Thanh Du gọi tới.

"Thanh Du..." Mặc Sơ nhắm mắt kêu một tiếng.

"Tớ xuất viện rồi!" Kiều Thanh Du vui vẻ nói: "Chúng ta đi chơi, nhảy múa hát lượn đi!"

Êy, nữ hán tử chính là nữ hán tử, Mặc Sơ cũng phì cười, cô ấy vừa mới khỏe lại đã muốn đi chơi rồi.

"Được thôi, tớ liều mạng bồi cậu đấy, thời gian, địa điểm, cậu chọn!" Mặc Sơ đã ngủ cả buổi sáng, cô cũng ngủ bù được hòm hòm rồi.

Kiều Thanh Du vội vàng hỏi cô: "Cậu đã gặp Vãn Vãn chưa? Cậu bé thế nào?"

Mặc Sơ biết, hiện tại Cố Vãn Vãn phải ở nhà an tâm tĩnh dưỡng, ở thành phố S, cô ấy càng không được đi đâu hết!

Nơi này không thể so với New York, vừa ra cửa có khi đã gặp người quen rồi!

"Vãn Vãn rất ổn!" Mặc Sơ ngồi dậy, sau đó đứng bên ô cửa sổ, ngắm nhìn vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.

Kiều Thanh Du lẩm bẩm: "Nếu mà rất ổn, tại sao không liên lạc với chúng ta?"

Mặc Sơ đành phải chuyển đề tài: "Thanh Du à, tớ gặp cậu ở đâu? Giờ tớ đi đánh răng rửa mặt, lát nữa tớ tới!"

"Đúng là bà Quyền có khác, ngủ đến tự nhiên tỉnh, đếm tiền đếm đến rút gân tay luôn!" Kiều Thanh Du trêu cô: "Bà Quyền, lát nữa cậu lái xe phong cách gì đến đón tớ vậy?"

Mặc Sơ bật cười, trong gara của Quyền Đế Sâm có rất nhiều xe, bình thường cô hay lái một cái bình thường, dù sao cô cũng là tay mới!

"Hay là? Bây giờ cậu qua gara nhà tớ chọn một cái?" Mặc Sơ nói.

"Được!" Kiều Thanh Du mừng rỡ.

Một lúc sau cô ấy đã chạy sang, vừa trông thấy nhà bọn họ rộng rãi bề thế như cung điện, đứng bên ô cửa sổ còn có thể nhìn ra ngoài cảnh biển tươi đẹp, cô ấy nói: "Đây chính là người tốt ắt có phúc! Mặc Sơ, bây giờ rất nhiều người không biết chuyện, cứ bảo cậu là cô bé lọ lem gả vào nhà giàu, một nhát lên làm phượng hoàng, nhưng mà, bọn họ không biết, cậu đã từng trải qua những gì? Lúc cậu chưa cưới tổng giám đốc Quyền, bọn họ đều không biết cậu, sau khi cậu lấy anh ta, cả thế giới đều biết cậu. Nhưng lại không có ai biết, sáu năm nay cậu mang theo hai đứa con của anh ta và đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết."

Mặc Sơ đã đánh rẳng rửa mặt rồi, cô mặc một chiếc áo thun màu trắng và chọn quần short jean bạc màu, tiếp đó là đi một đôi giày đế bằng màu trắng, tóc tết thành đuôi ngựa.

Kiều Thanh Du vừa nhìn thấy cô: "Cậu thế này, nhìn thế nào cũng chỉ mới mười tám tuổi thôi!"

"Tớ đâu có già!" Mặc Sơ trợn mắt liếc cô ấy một cái: "Tớ mới 24 tuổi thôi! Tuổi trẻ như hoa như ngọc đó!"

Kiều Thanh Du kéo cô đến trước gương: "Bây giờ cậu là trở lại tuổi mùa hoa mùa mưa, quả nhiên phụ nữ có đàn ông tưới tắm có khác, cậu xem cậu tươi ngon mọng nước, tớ thì như cỏ dại!"

Kiều Thanh Du vừa
mới xuất viện, sắc mặt cũng có hơi tái nhợt, mắt cũng hơi thâm, hai má thì gầy nhom, cô ấy còn ăn mặc theo phong cách chín chắn nữa, thoạt nhìn thì trông cô ấy như lớn hơn Mặc Sơ sáu bảy tuổi vậy.

Kiều Thanh Du đi đến tiệm cắt tóc, cô ấy dứt khoát cắt một mái tóc ngắn luôn, cô ấy còn chỉ vào ngực của mình: "Cậu nhìn nè, tớ mặc áo sơ mi hưu nhàn trung tính, đến tớ cũng không nhìn thấy ngực này!"

Mặc Sơ đỏ mặt, có thể là Quyền Đế Sâm tốt với cô, khóe mắt đuôi mày cô đều tràn đầy hạnh phúc, cho nên từ trong ra ngoài đều tỏa ra một loại cảm giác bị cưng chiều hăng lắm.

Cảm giác như thế, làm cô càng có vẻ trẻ trung và xinh đẹp.

"Đi thôi, đi ra gara!" Mặc Sơ vỗ vai cô ấy: "Ngoài ra, đi mua ít đu đủ về hầm canh uống!"

"Xem ra là chắc chắn rồi, có điều, canh đu đủ thì thôi nha! Tớ ngực phẳng tớ tự biết, tớ tự sảng khoái là được rồi!" Kiều Thanh Du mỉm cười nói.

Kiều Thanh Du thấy trong cái gara này, xe sáng rực rỡ đủ loại, nếu cô ấy không biết đây là nhà của Quyền Đế Sâm, chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ đây là cửa hàng 4s.

"Trời ơi!" Kiều Thanh Du hưng phấn sờ cái này, rồi lại sờ cái kia, mỗi chiếc đều yêu thích không dứt được: "Chúng ta lái cái nào cũng được, đúng không?"

"Chỉ cần cậu có thể lái được!" Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thực ra cái này chỉ là phương tiện thay cho đi bộ thôi mà, có làm người ra rung động thế sao?"

"Nhìn là biết cậu không trong nghề!" Kiều Thanh Du nói: "Đối với đàn ông mà nói, thì xe chính là vợ bé, Mặc Sơ cậu thảm rồi, chồng cậu có nhiều vợ bé quá!"

Mặc Sơ thì lại rất thản nhiên: "Tớ phải tìm cái gì đó làm chồng bé của tớ nhỉ?"

"Máy bay!" Kiều Thanh Du cho cô một chủ ý: "Cậu kiếm một cái sân bay thật to, trên đó đỗ các loại máy bay, như thế thì cậu còn trâu bò hơn cả tổng giám đốc Quyền rồi!"

Máy bay mô hình có tính không?" Mặc Sơ cười nói.

"Không có tiền đồ!" Kiều Thanh Du đã chọn trúng một chiếc Porsche: "Bà Quyền, lên đi, tớ đưa cậu đi hóng gió!"

Cô ấy đeo một chiếc mắt kính rộng, cơ hồ che đi nửa mặt luôn, cô ấy lái lưu loát ra khỏi gara, Mặc Sơ thì ngồi trên xe.

Hai người cùng lái xe đi hóng gió, sau đó đi ăn hải sản ở bờ biển!

"Hai đứa nhỏ của cậu đâu?" Kiều Thanh Du hỏi cô.

Mặc Sơ rất yên tâm về hai đứa nhỏ: "Đi chơi với các bạn rồi!"

Kiều Thanh Du nạy vỏ sò ra ăn thịt, cô ấy ăn còn phát ra tiếng và không hề quan tâm đến hình tượng của con gái luôn.

Nhưng mà, giống như những gì cô ấy thường nói, thoải mái là được rồi!

Hai người ăn hải sản xong, thì đi ra bờ biển bơi lộ.

Mặc Sơ đã thay một bộ đồ bơi màu đen, bao lấy dáng người đẹp của cô.

Cô đi ra, đứng dưới ánh mặt trời, làn da trắng như tuyết, eo nhỏ còn có một chút thịt thừa, còn có cái mông vểnh, và đôi chân thon dài, không một chỗ nào là không hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

Kiều Thanh Du cũng đã thay một bộ độ khác rồi đi ra, cô ấy đùa: "Mặc Sơ, cậu xem ngực tớ này, nó phẳng như đàn ông vậy!"

Mặc Sơ trêu cô ấy: "Hay là? Cậu không mặc áo, để trần phần trên cánh tay giống con trai rồi xuống nước!"

"Tớ dám xuống nước, quan trọng là người khác có dám nhìn không thôi!" Kiều Thanh Du kéo tay cô: "Đi, chúng ta đi bơi thôi."

Hai người ngâm mình trong nước biển, Mặc Sơ nhớ đến có một lần cô tổ chức tiệc bơi cho Quyền Đế Sâm, cô suýt thì bị người ta hại chết trong nước, vừa nghĩ tới đây, cô bỗng thở dồn dập..."

Truyện convert hay : Vạn Nói Long Hoàng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện