Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! 2

Cô Muốn Mười Tiểu Thịt Tươi


trước sau

Kiều Thanh Du đã nằm viện một thời gian dài, cô ấy vừa xuống nước, liền như một con cá vui vẻ vậy, cô ấy ở trong nước phát bọt nước kêu "bôm bốp".

Mặc Sơ một tay bắt được áo bơi của cô ấy, cô hơi căng thẳng, có thể là một lần suýt chết chìm đã để lại bóng mờ cho cô.

"Thanh Du, tớ khó chịu..." Mặc Sơ nói.

Lúc Kiều Thanh Du vội vàng đến đỡ cô, tay cô lại cầm quá chặt nên đã kéo rách áo bơi của cô ấy.

Kiều Thanh Du dở khóc dở cười: "May mà tớ biết cậu không có thiên hướng thích con gái, nếu không thì trinh tiết của tớ khó mà giữ được rồi!"

"Xin lỗi..." Mặc Sơ cũng say rồi, thế mà cô lại kéo đồ bơi của Kiều Thanh Du thành hai nửa rồi.

Giờ phút này, Kiều Thanh Du đã chìm sâu người trong nước, Mặc Sơ có thể nhìn thấy loáng thoáng hai bánh bao nhỏ của cô ấy.

Kiều Thanh Du lo lắng không yên, cô ấy ôm lấy lưng Mặc Sơ, như thế thì cô ấy sẽ không lo bị lộ ngực nữa!"

"Chúng ta lên đi!" Kiều Thanh Du nói.

Hai người lên đến trên bờ, Mặc Sơ thở hổn hển, Kiều Thanh Du cũng che lại ngực của mình rồi, mặc dù là phẳng, nhưng vẫn là ngực con gái, cô ấy còn có thể như thế đỡ Mặc Sơ đứng.

Hai người giống như là liền thể đi vào trong phòng nghỉ, Kiều Thanh Du thấy sắc mặt cô tái nhợt: "Cậu sao rồi? Hay là đi bệnh viện nhé?"

"Lần trước tớ bị người đẩy vào hồ bơi suýt thì chết đuối, hôm nay tớ chợt nhớ tới thì hơi sợ!" Mặc Sơ thở dài: "Làm cậu mất vui, Thanh Du..."

"Đừng nói như vậy, chúng ta không chơi cái này nữa!" Kiều Thanh Du rất là nghĩa khí: "Chúng ta đi tắm một chút, rồi thay quần áo xong đi."

Có một số người, sau khi gặp phải sự việc như đuối nước, tai nạn xe cộ, không dám xuống nước không dám lái xe... vân vân, đều là có di chứng của vết thương.

Kiều Thanh Du và Mặc Sơ đã thay xong quần áo và đi ra, Kiều Thanh Du nói: "Tớ đề nghị cậu vẫn nên đi khám bác sĩ đi, để trách để lại bóng mờ gì đó."

"Tớ tự điều chỉnh trước đã!" Mặc Sơ nói: "Phải rồi, Thanh Du, khoảng thời gian trước cậu cũng gặp phải tai nạn xe cộ, cậu lái xe không có vấn đề gì chứ?"

Kiều Thanh Du cười nói: "Hết cách á, tớ chính là tiểu cường, sức sống mạnh mẽ, có đánh cũng không chết! Tớ không có bất kỳ hậu di chứng gì."

Làm người làm thành người như Kiều Thanh Du, cũng đã là rất thành công rồi.

Hai người rời khỏi bờ biển, sau đó đi đến khu vui chơi xem biểu diễn.

Tinh thần và thể lực của vô cùng tốt, cô ấy đã chơi một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy mệt.

Chơi xong, hai người còn đi xem phim suất chiếu lúc nửa đêm.

Mặc Sơ đưa Kiều Thanh Du về nhà, sau đó cô một mình lái xe về.

Đợi đến khi cô về đến nhà, cả căn biệt thực đều im ắng.

Cô đỗ xe xong, mở cửa ra, trước tiên là đi xem hai cục cưng, hai cục cưng đều đang ngủ ở phòng của mình, rất ngoan.

Khi cô mở cửa phòng ngủ ra, cô liền cảm nhận được là bầu không khí có gì đó không đúng lắm.

Lúc Mặc Sơ đang định bật đèn, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói của Quyền Đế Sâm: "Bà Quyền, vẫn còn biết đường về à?"

Mặc Sơ chợt nhớ ra chuyện sáng nay cô và con gái trêu anh, còn chưa có một cái kết quả đâu, giờ cô lại còn về muộn, há chẳng phải anh lại phải tức giận à?

Nhưng mà, anh vẫn hay không có ý kiến gì về chuyện cô về muộn mà?

"Anh Quyền, sao anh còn chưa ngủ?" Mặc Sơ thấp giọng hỏi.

"Đợi em!" Trong bối tối, Quyền Đế Sâm mặc bộ quần áo ở nhà, anh ngồi trên sô pha, giống như một bậc đế vương cao quý, nhưng trong phòng tối như mực, chỉ có ánh sáng le lói chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Mặc Sơ nghĩ, anh mới là dã thú ẩn núp trong đêm đen như mực!

Giờ phút này, cô nghe giọng anh nhưng không nghe hỉ nộ gì cả,
sáng nay cô đã đùa anh, anh phải đến mức này sao?

Mặc Sơ không có bật đèn, cô đóng cửa lại, nhân tia sáng ở ngoài cửa sổ, cô bước từng bước đến bên cạnh anh.

Lúc này, cô đã ngồi cạnh anh, sát đầu lại, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú nghiêm túc của anh, cô ho nhẹ một tiếng: "Em có chuyện quan trọng cần nói cho anh biết!"

"Nói!" Quyền Đế Sâm lời í mà ý nhiều.

Mặc Sơ nhìn anh: "Về phần Hàm Hàm... sáng nay anh bảo là không thấy con bé đâu nữa, bây giờ con bé đã về rồi! Thực ra, anh có nhận ra là con bé và em hơi giống nhau không?"

Cô biểu đạt uyển chuyển ý của mình trước đã, rồi cô đổi hướng gió chỗ anh sau!

Quyền Đế Sâm hơi nghiêng đầu: "Đúng là rất giống, đều đang đùa giỡn anh!"

Mặc Sơ đã biết lâu rồi, khi cô biết con trai là con ruột của anh thì cô liền biết anh còn có một cô con gái ở nước ngoài nữa, thế mà cô lại không nói!

Còn nữa, Hàm Hàm cũng là một cô bé tinh ranh, chạy đến công ty của anh, vào nhà cô và anh ở, với cả Mặc Sơ "cứng", chính là để đùa giỡn anh xoay vòng!

Chẳng trách, hai đứa trẻ chơi thân như vậy.

Anh từng nói, anh chưa bao giờ điều tra cô, anh tôn trọng cô, anh cũng tin tưởng cô.

Kết quả thì sao?

Cô gái này lại rất biết lợi dụng sự tín nhiệm và tôn trọng của anh, hai mẹ con đùa giỡn anh!

Mặc Sơ lập tức nói: "Là Hàm Hàm trêu anh, con bé mới là chủ mưu!"

Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ oan ức của cô, cô nói tiếp: "Anh muốn phạt thì đi phạt con gái anh đi, không liên quan đến em!"

Quyền Đế Sâm vươn tay ra ôm cô vào lòng: "Đánh con bé một trận nhé?"

"Được!" Mặc Sơ thừa cơ chui vào lòng anh, ôm cổ anh làm nũng, cô biết, anh nào nỡ đánh Mặc Hàm. Trước đó, anh chưa biết con bé là con gái anh, anh đã cưng chiều con bé lắm lắm rồi.

Quyền Đế Sâm ôm eo cô: "Mẹ chịu thay đi!"

"A..." Mặc Sơ mở to mắt: "Này không công bằng! Rõ ràng là con gái anh đắc tội anh, sao lại là em bị phạt? Em đã vất vả nuôi con bé lớn đó! Anh phải thưởng cho em mới phải!"

"Em muốn cái gì?" Quyền Đế Sâm hỏi cô.

Mặc Sơ lập tức mỉm cười: "Em muốn một đạo thánh chỉ! Bất luận có xảy ra chuyện gì, em cũng là người không bị phạt!"

Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Em thật ngốc!"

Anh muốn phạt cô, còn phải có lý do chính đáng, phạt cô ngoan ngoãn nghe lời, đạo "thánh chỉ" này có tác dụng rắm gì?

Muốn chút gì đó thực tế, mới là quan trọng nhất.

"Thế thì được thôi! Cho em mười tiểu thịt tươi!" Mặc Sơ đùa anh.

Ánh mắt của Quyền Đế Sâm trở nên sâu thẳm vô cùng, lúc anh nhìn cô chăm chú, cô cảm thấy, cô hơi to gan.

Làm gì có chuyện người đàn ông cho cô mười tiểu thịt tươi chứ?

Anh sẽ lột da cô mới đúng ý!

"Được!" Nhưng anh lại trả lời.

Mặc Sơ nào có biết, người đàn ông này đồng ý cho cô mười tiểu thịt tươi, ý là cô sinh cho anh mười đứa con trai và đứa nào cũng là tiểu thịt tươi mà cô yêu nhất, tiểu thịt tươi nhào vào trong lòng cô, anh còn không ghen à!

Nào có người đàn ông phúc hắc còn bá đạo như vậy chứ, coi cô là heo nái à!

Khi cô đang mong mỏi xem tiểu thịt tươi của mình có bộ dạng như thế nào thì đột nhiên người chợt nhẹ, cô bị anh bế lên rồi.

"Bà Quyền, điều luật đầu tiên của anh Quyền: Phải về nhà trước mười giờ tối, nếu không sẽ bị phạt." Quyền Đế Sâm ghé sát vào tai cô rồi nói: "Ngày mai gọi luật sư tới lên hiệp ước!"

Mặc Sơ ôm cổ anh: "Phạt cái gì?"

Quyền Đế Sâm nói vào sát tai cô, cô xấu hổ đỏ bừng mặt.

Truyện convert hay : Tiên Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện