Sau khi đi ra khỏi Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, Quyền Đế Sâm cũng chưa có đi xa.
Có lẽ, sự cưng chiều mà anh dành cho cô, trong lúc bất tri bất giác, đã càng ngày càng nhiều.
Bởi vì, anh thấy áy náy với cô về chuyện sáu năm trước, anh thương cô phải tự sinh tự nuôi con một mình.
Nhưng mà, khi Mặc Sơ bắt đầu nghi ngờ anh, Quyền Đế Sâm mới nhận ra rằng, liệu giữa bọn họ có còn tình yêu nữa hay không?
Anh cho cô, là cưng chiều, là bồi thường, là thương.
Cô cho anh, làm cảm kích, là cảm ân, là ngưỡng mộ.
Có phải cái duy nhất thiếu là một chữ yêu hay không?
Cuộc hôn nhân bình lặng, không hề gợn sóng không gặp phong ba, nhưng lại có thể lâu dài.
Cuộc hôn nhân bấp bênh, bởi vì có sự can thiệp của các bên, cuối cùng vỡ nát, không thể chắp vá!
Quyền Đế Sâm ngồi một mình trên tảng đá lớn ở bờ biển, đóng gió biển lạnh lẽo, hương vị mặn sáp, giống như vị khó có thể nói ra trong lòng anh.
Anh định lấy thuốc lá ra hút, nhưng lại nhận ra là lúc đi ra ngoài anh không mang theo.
Quyền Đế Sâm ngồi được một lúc, anh đứng lên, đi về nhà.
Sau khi đi về nhà, anh lại không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Sơ.
Anh đi tìm điện thoại của mình, gọi cho Mặc Sơ, điện thoại của Mặc Sơ tắt máy.
Cô đã đi đâu rồi? Cô giận rồi sao? Có phải cô đã rời xa anh rồi không?
Bởi vì sự hoài nghi của cô, nên cô không muốn ở cùng anh nữa sao?
Quyền Đế Sâm đối chiếu với đồng hồ, anh phát hiện cô vẫn đang ở thành phố S, anh vội vàng lái xe đi tìm cô.
Sở cảnh sát.
Mặc Sơ nhìn tư liệu của bé gái này: “Có thể thả mẹ của cô bé ra được không, dù sao thì đứa bé này vẫn còn nhỏ, cần có người chăm sóc.
”
“Chuyện này, chúng tôi phải hỏi cấp trên mới được, vả lại bây giờ cấp trên đã tan làm hết rồi.
” Một cảnh sát nói.
Mặc Sơ lấy điện thoại ra, định gọi cho Quyền Đế Sâm, cô mới nhận ra là điện thoại của cô hết pin rồi.
Cô hỏi cảnh sát này: “Xin ý kiến của tổng giám đốc Quyền, thì có thả người được không?”
“Được!” Cảnh sát này gật đầu.
Mặc Sơ nói: “Cho tôi dùng điện thoại của các anh một lát.
”
Cô dùng điện thoại của sở cảnh sát, gọi điện cho Quyền Đế Sâm.
Trên đồng hồ của Quyền Đế Sâm hiển thị, vị trí hiện tại của Mặc Sơ cũng là sở cảnh sát, anh lo cô đã xảy ra chuyện.
Anh lập tức bắt máy: “Nói!”
“Là em!” Mặc Sơ nhẹ giọng nói: “Điện thoại của em hết pin rồi, anh đồng ý với em một yêu cầu được không?”
Một tay Quyền Đế Sâm nắm chặt vô lăng, tay còn lại thì cầm điện thoại: “Sao em lại ở đấy?”
“Có một bé gái chạc tuổi Hàm Hàm nhà chúng ta, bố của con bé đã mất trong vụ thi công tàu điện ngầm, hôm nay người mẹ đi biểu tình đã bị bắt lại, em muốn xin anh, thả mẹ của cô bé ra trước, cho người mẹ về chăm sóc con được không?” Mặc Sơ hỏi anh.
Cô cũng không có nắm chắc, cô biết, bây giờ cô cũng rất bực mình chuyện này.
“Được!” Quyền Đế Sâm đồng ý với cô: “Em đưa điện thoại cho cảnh sát đang trực!”
“Cảm ơn!” Mặc Sơ giao điện thoại cho cảnh sát.
Sau khi cảnh sát nghe thấy tiếng của Quyền Đế Sâm, anh ta lập tức thả mẹ của cô bé ra.
Mặc Sơ đi, liền nhìn thấy Quyền Đế Sâm vừa lái xe tới.
Cô hơi bất ngờ, sao anh lại ở đây?
Cô chạy nhanh tới bên cửa xe của anh, cô hỏi với vẻ lo lắng: “Anh sẽ không đổi ý đấy chứ?”
“Chuyện mà anh làm, anh chưa bao giờ hối hận!” Quyền Đế Sâm trầm giọng nói.
Mặc Sơ hé môi, anh đang nói về mỗi một chuyện mà anh làm sao?
Khi cô còn chưa nói gì, thì đã nhìn thấy cô bé và người mẹ dắt nhau nhau đi ra, sau khi thấy hai mẹ con này đi xa rồi, cô nhìn Quyền Đế Sâm: “Sao anh lại tới đây?”
“Lên xe!” Quyền Đế Sâm chỉ nói vậy.
Mặc Sơ vòng qua đầu xe, ngồi lên ghế lái phụ.
Hai người đều im lặng, trên đường đi không ai nói chuyện.
…
Nhà họ Mộ.
Sau khi Vạn Hương về đến nhà, bà ta vẫn đi đến phòng của Mộ Thế Trung, bà ta thấy ông ta đã ngủ, bà ta đứng ở đó, hồi lâu bất động.
Ông ta cho bà ta một gia đình, những năm nay ngoại trừ có hơi nóng nảy ra thì cũng tốt với bà ta.
Bà ta đưa tay ra, kéo chăn đắp cho ông ta.
Mộ Thế Trung tỉnh lại: “Còn không lại nằm ngủ đi à?”
Vạn Hương nhìn ông ta, bà ta ấm ức, nhưng lại không khóc ra được.
Một Thế Trung nhìn bà ta một cái, sau đó duỗi tay ra kéo bà ta lên, nằm cạnh ông ta.
Cũng không phải là ông ta không có tình cảm với Vạn Hương, chỉ có điều chuyện bà ta gọi Quyền Đế Sâm tới giúp đỡ nhà họ Mộ, đã chọc giận Mộ Thế Trung.
“Được rồi, vừa nãy tôi đã nặng lời, nhưng mà, A Hương này, bà phải nhớ kỹ, sản nghiệp của nhà họ Mộ, không thể rơi vào tay của bất kỳ kẻ nào.
” Mộ Thế Trung nói: “Bà cũng không cần lo lắng, sau khi tôi mất, tôi sẽ để lại một khoản cho bà, để bà nửa đời sau không lo cơm áo.
”
“Thế Trung, ông đừng nói những lời này!” Vạn Hương tựa vào lòng ông ta: “Tôi không cần tài sản của ông, tôi cũng không đi đâu hết, tôi muốn cùng ông già đi! Bây giờ Dật Phong đã quay về rồi, ông xem, thằng bé có thể tự làm công việc quan trọng, ông buông tay để cho thằng bé làm đi! Ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng cho khỏe mạnh được không nào? Trước đó là tôi không đúng, tôi không hiểu chuyện làm ăn, ông đừng giận…”
Mộ Thế Trung vỗ nhẹ lên lưng bà ta, không có nói thêm gì nữa.
Vợ chồng trẻ bầu bạn đến già!
Ông ta có Vạn Hương bầu bạn với ông ta, ông ta cũng biết đủ rồi.
…
Biệt thự bờ biển.
Nhà họ Cố.
Cố Vãn Vãn đang thay tã cho con, cô ấy nhận cuộc gọi của mẹ.
“Vãn Vãn, sắp đến Tết rồi, lúc nào thì con về?” Bà Cố hỏi cô ấy.
Cố Vãn Vãn khẽ nói: “Mẹ, tết không con về đâu! Năm nay con không rảnh…”
“Một mình con ở nước ngoài thì ăn tết kiểu gì?” Bà Cố lo lắng cho