Mặc Sơ có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và phóng túng của anh, sau khi anh tới sở cảnh sát, thì không nói một lời.
Có phải anh nghĩ cô xin anh thả mẹ của bạn nhỏ đó ra, anh đang tức giận?
Cho nên, anh liền điên cuồng với cô như thế này?
Cô chống cự lại một xíu, không hề có tác dụng nào trong mắt anh.
Bất kể cô có chống cự lại anh như thế nào, anh cũng có thể dễ dàng công phá thành trì của cô.
Lưỡi cô bắt đầu tê, dù cô có trốn đến đâu, anh cũng có thể tìm được.
Cô né tránh, anh tấn công.
Cô tê dại, anh mạnh mẽ.
Trong suy nghĩ của Quyền Đế Sâm, sự né tránh và chống cự của cô là cô đang hoài nghi anh, cô không muốn làm chuyện thân mật với anh!
Anh vừa nghĩ tới đây, thì ngoại từ muốn chinh phục cô ra, anh còn cảm thấy đau lòng.
Trải qua thời gian dài, sự nhu thuận của cô, cũng chỉ hình tượng.
Một khi cô trở nên quật cường, thì giống như sư tử nhỏ, cả người đều ở trạng thái tấn công.
Tất nhiên, bản thân chính là một mãnh thú xưng bá thế giới, cho dù là sư tử, thì cũng phải nằm rạp dưới chân anh.
Một người đàn ông chinh phục phụ nữ, có thể không liên đến tình yêu.
Nhưng, một người đàn ông đã có tình yêu, thì chắc chắn sẽ chinh phục người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm có thể làm một chuyện không biết mệt, anh làm nó nhiều lần, làm đến nỗi Mặc Sơ không chịu được nữa.
Vốn dĩ Mặc Sơ không có ý chống cự lại anh, chẳng qua với tình yêu trước giờ phụ nữ luôn thích bầu không khí chậm rãi thư thả, chứ không phải kiểu mưa to gió lớn như thế này.
Khi cô phát hiện, nếu cô mà không đón ý hùa theo anh, anh sẽ mãi như thế này, hôn cô đến nỗi ngất xỉu.
Lúc này, Mặc Sơ ôm lấy cổ anh, từ né tránh cũng chuyển thành chủ động dây dưa lưỡi với anh.
Từ bị động chuyển thành chủ động, cũng chính là chuyện trong một cái nháy mắt.
Nhưng mà, cái này lại có thể làm cho Mặc Sơ có thời gian hít thở.
Quyền Đế Sâm thấy cô trở nên mềm mại, cô đã ấm áp hơn vài phần rồi, anh cũng không thô bạo như lúc bắt đầu nữa.
Anh vừa hôn cô chậm lại, vừa kéo quần áo trên người cô ra…
Mặc dù trong lòng không lạnh như bên ngoài, nhưng mà, mùa đông giá rét bị người ta lột [email protected], Mặc Sơ vẫn thấy lạnh run.
Tất nhiên, chủ yếu là bởi vì thái độ của Quyền Đế Sâm.
Anh bế cô lên, đặt cô lên sô pha mềm, anh cũng phủ lên người cô như hình với bóng.
Sô pha lõm xuống, gần như là hình dạng của cô.
Khi trọng lượng của anh đè x uống nữa, thì càng che cô đến nỗi không nhìn được nữa.
Môi anh tách khỏi môi cô, anh hôn l3n cần cổ trắng ngần duyên sáng như thiên nga của cô, với cả xương quai xanh như hồ điệp vỗ cánh…
Mặc Sơ cảm thấy, lần này anh khác!
Cô cắn môi, thấp giọng nói: “Em không muốn…”
Tiếng nói của cô rất thấp.
Nhưng mà, với sự nhạy cảm của Quyền Đế Sâm, thì anh vẫn nghe được.
Cánh môi canh đang đi tới đi lui trên xương quai xương hồ điệp của cô, cánh môi từ ấm áp dần biến thành lạnh lẽo.
Lúc này, anh ngưng mắt nhìn cô, cô không muốn làm với anh nữa?
Đương nhiên là anh có thể chắc chắn, trong lòng cô không có người đàn ông khác.
Vậy thì, chính là lúc này cô không có tâm trạng làm với anh.
Mặc Sơ thấy anh không nói gì, đôi mắt anh bí hiểm khó dò, đôi mắt đen nhánh có một tia lạnh lẽo.
Điều này khiến cô không chắc chắn, cô cũng khá ít thấy anh như thế này.
Cô thấp giọng nói: “Anh từng nói, anh sẽ không ép em…”
Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên của cô là bị anh cường thế chiếm lấy.
Qủa thật, trong lòng Quyền Đế Sâm cảm thấy anh có vài phần nợ cô.
Anh buông cô ra, không nói một lời đứng dậy luôn, sau đó đi vào phòng tắm.
Mặc Sơ đưa hai tay ra ôm lấy người, cô nhìn quần áo của mình rơi khắp sàn, cô đi cầm quần áo ngủ lên mặc vào, sau đó nằm xuống ngủ.
Tất nhiên, cô không có buồn ngủ.
Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, anh vặn nước rất to, rơi lộp bộp trên sàn.
Quyền Đế Sâm tắm nước lạnh, người đàn ông trước nay luôn bình tĩnh kiềm chế, sau khi bùng nổ thì càng không thể vãn hồi.
Anh có suy nghĩ yêu cô.
Cô không muốn.
Anh không muốn cưỡng ép cô.
Quyền Đế Sâm tắm nước lạnh xong, anh đi vào thư phòng.
Anh gọi điện cho Cố Trạch Dã: “Ra ngoài uống rượu!”
Cố Trạch Dã đang hút thuốc ở ban công, anh ta cũng muốn đi ra ngoài.
Hai người gặp mặt ở câu lạc bộ tư nhân, sau khi gọi rượu trắng xong thì rót hai chén.
Chén rượu sứ Thanh Hoa, trong trang nhã lại có thể nhìn thấy văn hóa sâu đậm bên trong.
Cố Trạch Dã nói: “Sáng mai, tôi sẽ cho tổ điều tra phát ra báo cáo không được phép chửi bới cậu, đoàn người biểu tình ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải ngày hôm nay, ngày mai sẽ dựa vào tình tiết nghiêm trọng, thả ra!”
“Tối nay đã thả một bà mẹ có con ra rồi!” Quyền Đế Sâm uống một ngụm rượu: “Ngoài ra, chuyện này liên qua tới Thiên Tàn Đường! Dương Tử có một số chứng cứ, ngày mai tôi bảo anh ta lấy cho cậu.
”
Cố Trạch Dã gật đầu: “Được!”
Anh ta gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát đi xử lý chuyện này, sau đó anh ta bỏ điện thoại xuống: “Mộ Dật Phong trở về rồi, bắt đầu phá rối rồi!”
“Không đủ gây sóng gió!” Quyền Đế Sâm nói: “Cái trò vặt này, không lên được mặt bàn, công ty nhà họ Mộ là tình thế bắt buộc với tôi, hoặc là có được, hoặc là phá hủy.
Nhưng mà, tôi thích làm người đằng trước hơn, gϊếŧ người chẳng qua là chuyện đầu rơi xuống đất, giày vò người ta mới thú vị.
Công ty Mộ Thị đổi chủ, sau khi thuộc về tôi, tôi muốn xem xem Mộ Thế Trung sẽ nghĩ như thế nào.
”
Hai người là bạn thân không giấu nhau điều gì, anh cũng chỉ sẽ mở lòng nói ra tâm tư trước mặt Cố Trạch Dã.
“Đây đáng lẽ là chuyện tốt, sao lại muốn gọi tôi ra uống rượu vậy?” Cố Trạch Dã nhìn anh.
Quyền Đế Sâm thản nhiên nhếch môi: “Chắc tại tôi cấm dục lâu rồi, muốn uống rượu!”
Cố Trạch Dã bị Quyền Đế Sâm đùa, anh ta trừng mắt lườm Quyền Đế Sâm một cái, đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng!
“Đợi khi Mặc Sơ không để ý đến cậu nữa, tôi cũng sẽ làm