Lấy đi tôn nghiêm của cô còn chưa đủ, thậm chí ngay cả tự do và vận mệnh của cô cũng muốn tước đoạt.
Cô rất hận, hận Khương Như Nhân, hận vợ chồng Khương Trạm, hận Lục Quân Ngôn.
Nhưng cô không thể buông bỏ bản thân.
Cô cần phải sống đề đi ra, cô phải báo thù.
Cô dùng sức lùa cơm vào miệng, không có một cọng rau, cơm còn
bị ôi thiu.
Nước mắt cô tí tách lăn xuống, nếu như không có người đến cứu cô, cô có thể không sống nổi để đi ra ngoài mất.
Cách ngoài cổng lớn không xa, người phụ nữ lớn tuổi gọi một cuộc điện thoại: “Cô cả, tất cả đều đã làm đúng với yêu cầu của cô.”
“Được, ngày mai nhiệt độ bắt đầu giảm rồi, tôi hy vọng cô ta chết ở trong đó.”
“Yên tâm, theo tình hình này thì cô ta nhất định không qua được bốn ngày.”
Mười một giờ đêm.
Hoắc Hử tan làm trở về, tối nay bàn về một vụ án tài chính quốc tế, có uống chút rượu nên hơi choáng váng đau đầu.
Vừa bước vào nhà mở đèn, Phạn Phạn đã chạy đến ôm lấy chân anh liên tục kêu “meo meo”.
“Mèo con, nhớ tao đến vậy à?” Hoắc Hử vuốt ve đầu nó, sau đó nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Cho đến khi Phạn Phạn dùng mũi cọ cọ vào chiếc bát rỗng, mới hiểu ra tất cả.
Phan Phan đói rồi
sao? Lẽ nào Khương Khuynh Tâm không cho nó ăn?
Anh nhanh chóng đổ một ít thức ăn ra cho Phạn Phạn, bây giờ nó đã đói meo râu.
Hoắc Hử tìm quanh nhà một vòng, nhận ra Khương Khuynh Tâm vốn dĩ vẫn chưa trở về, sắc mặt của anh trờ nên vô cùng u ám.
Người phụ nữ này có thôi đi không vậy.
Lúc trước nằm viện thì thôi đi, bây giờ khó khăn lắm mới về nhà được, cô lại đối xử với Phạn Phạn như thế này sao?
Còn nữa giờ đã là mấy giờ rồi mà vẫn chưa về.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, thế mà lại tắt máy.
Cô chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu chứ.
Hoắc Hử móc điện thoại ra tìm định vị của cô, may mà hôm nay lúc đưa cho cô điện thoại, sợ cô lại gặp phải tình huống giống như đêm hôm qua nên anh đã cài đặt định vị cho điện thoại cô.
Sau khi nhìn định vị, anh nhắn tin cho Ngôn Hách: “Kiểm tra giúp tôi chỗ này là chỗ nào?”
Một phút sau, Ngôn Hách gọi
điện thoại đến: “Đây là nhà họ Khương, nơi ở của bố mẹ cô Khương.” “Tôi biết rồi.”
Hoắc Hử bực dọc, tắt điện thoại.
Được thôi, người phụ nữ không biết tốt xấu này, chừa lại cho chút mặt mũi đã ngẩng mặt lên tận trời rồi.
Nói về là về, khống hề gọi một cuộc điện thoại nào, còn tắt máy.
Là dựa vào việc lấy được đoạn ghi âm lúc sáng trở về, nhà họ Khương đã bỏ qua cho cô thì không cần phải trở lại đúng không? Coi anh là cái gì chứ? Lợi dụng xong rồi thì vứt đi sao? Có
bản lĩnh thì cả đời này đừng quay lại nữa, sau này cô có