“Cũng chưa chắc đâu.
Lâm Phồn Nguyệt nói nhà họ Khương đối xử với con cái thiên vị ra mặt.”
“Được rồi, để tôi kiểm tra thử.”
Hoắc Hử sốt ruột, lại gọi điện cho Ngôn Hách: “Kiểm tra xem vị trí của Khương Khuynh Tâm lần cuối cô ấy xuất hiện ở đâu.”
Một tiếng sau, Ngôn Hách báo tin.
“Ba ngày trước cô Khương đến nhà họ Khương, sau khi cô ấy đi vào, không lâu sau có một chiếc xe từ nhà họ Khương chạy
ra, chạy thẳng đến khu nhà cũ ở huyện Bình An, cô ấy có thể đang
ờ đó.”
“Ý của cậu là cô ấy có khả năng đã bị giam lỏng?”
“Rất có khả năng đó.
Người nhà họ Khương ngoại trừ việc tế tổ hàng năm bình thường sẽ không về đó, hơn nữa nơi đó hoang vắng nghèo nàn, quá xa.”
Hoắc Hử nắm chặt điện thoại: “Qua đây đón tôi, tự tôi đến đó xem thử.
Huyện Bình An có chút xa, Ngôn
Hách lái xe suốt ba tiếng đồng hồ.
Lúc đến đó đã là rạng sáng.
Lúc Hoắc Hử xuống xe, mới phát hiện nơi đây hẻo lánh đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, bốn bề đều là núi, không có một chút ánh đèn nào.
Nhà cũ của nhà họ Khương là tứ hợp viện, cửa chính có vẻ đã tồn tại mấy chục năm rồi.
Anh gõ cửa thử, không có người đáp, trực tiếp trèo tường vào luôn.
Vừa đáp xuống đất, một ánh đèn soi đến.
“Cậu là ai? Nửa đêm nửa hôm
xông vào nhà tôi.”
Hoắc Hử xoay đầu lại nhìn, là một bà lão, mở đèn pin lên: