“Ra ngoài làm gì?” ánh mắt không vui của người đàn ông quét qua, “Lại đi uống rượu hay lại về nhà họ Khương, hay lại đi hẹn hò với học trưởng, còn nữa, cô đừng quên cô phải đưa Phạn Phạn đi tản bộ tiêu cơm.
”
Khương Khuynh Tâm bị cấm đoán vô củng tức giận nhưng không dám nói thẳng ra.
“Tôi với Phồn Nguyệt đi dạo phố, gần đây trời lạnh, không có đồ để
mặc, tôi muôn đi xem quân áo.
”
Hoắc Hử nhìn cô từ trên xuống dưới, nói đầy ẩn ý: “Đúng là nên mua rồi, mua đồ dày một chút, đừng có suốt ngày mặc đồ mát mẻ như vậy trước mặt tôi.
”
Khương Khuynh Tâm:
Thật sự là đủ rồi, nếu không phải để dụ dỗ cô, cô có cần ohair gần vào đông mà vẫn mặc đồ ở nhà mỏng manh như vậy không, hơn nữa người no mắt là anh ta được không.
“Vừa hay tôi cũng thiếu quần áo,
giúp tôi mua vài bộ đi, dùng cái thẻ lần trước tôi đưa cho cô là được.
” Anh lời biếng hời hợt nói thêm.
Khương Khuynh Tâm tức muốn phun máu, thực ra là cô muốn cùng Lâm Phồn Nguyệt đi ăn đêm mà.
Từ sau khi cô kết hôn với anh ta, cô chưa được ăn bữa nướng tử tế nào, hơn nữa bây giờ là mùa tuyệt vời để ăncua xào.
“Vậy anh có thể tự đi mua mà, tôi lại chẳng phải vợ thật sự của anh.
” Cô nói mang theo chút oán
trách.
Hoắc Hử nhíu mày, cười như không cười nói, “Làm sao, lại đang ám chỉ tôi?”
Khương Khuynh Tâm thật sự thua anh ta rồi, cô vừa nãy chỉ nghĩ rất đơn giản thôi được không?
“Được được rồi, tôi sẽ đi xem xem được chưa, anh mặc size nào?”
“Tôi mặc size nào mà cô cũng
không biết, thái độ cô như này mà còn muốn lên mặt với tôi?” Hoắc