Nhưng ngay khi một chân của Lý Tư San tiến vào cửa, Phó Quân Bác đã vươn tay bắt lấy cánh tay cô, đẩy cô ra ngoài cửa.
"Em như vậy là có ý gì?"
Vẻ mặt Phó Quân Bác giận dữ, lạnh lùng chất vấn cô ta.
Lý Tư San đứng thẳng lên rồi mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Phó, em chỉ muốn trở thành bạn tốt với mợ Lãnh đế thuận tiện cho sau này, cùng nhau chung sống hòa thuận."
"Đồng Kỳ Anh không cần một người bạn như em"
Phó Quân Bác giận dữ nói.
Lý Tư San không kiêng dè tiến đến trước mặt Phó Quân Bác, kiễng chân lên ghé vào tai anh nói nhỏ: "Anh Bác, anh tin tưởng em chút được không? Em là thật lòng muốn trở thành bạn bè với Kỳ Anh."
Phó Quân Bác nghe xong những lời này có chút do dự, khi anh ta còn chưa biết nên quyết định thế nào, sau lưng đã vang lên tiếng "cạch"của cánh cửa vừa được mở ra.
"Quân Bác, anh thấy em mặc chiếc váy này có đẹp không."
Đồng Kỳ Anh bước ra từ bên trong phòng ngủ.
Lý Tư San nhân cơ hội này hất tay Phó Quân Bác, xách hai túi lớn đầy đồ ăn, cởi giày cao gót đi thẳng vào nhà.
"Mợ Lãnh, tôi mua một ít đồ ăn ngon, muốn qua đây cùng cô nói chuyện tâm sự"
Lý Tư San vừa nói vừa đặt hai cái túi lớn đặt lên bàn trà ở phòng khách, lúc cô ta nhìn chằm chằm về phía Đồng Kỳ Anh, cô ta bỗng giật mình.
Bây giờ Đồng Kỳ Anh đang mặc một chiếc váy voan màu hồng nhạt, làn da của cô trắng nõn nà, chân váy xếp li làm cho đôi chân cô trở nên thon thả.
Phó Quân Bác đóng cửa lại, cũng theo sau đi vào phòng, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, anh ta ngay lập tức bị cô thu hút đến nỗi đứng ngây người ra.
Lý Tư San nhìn bộ dạng hiện tại của Đồng Kỳ Anh, trong khoảnh khắc đó cô ta dường như nhìn thấy chính mình thời trung học.
Cô ta nhớ rất rõ anh Bác đã nói với cô ta rằng khi cô ta mặc váy màu hồng trông xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ.
Đồng Kỳ Anh hiện tại như này, có gì đó không đúng? "Cô vẫn nên gọi tôi là Kỳ Anh đi! Mợ Lãnh nghe không tự nhiên chút nào."
Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói.
Lý Tư San lấy lại tinh thần, dứt khoát cậy mình lớn hơn mà lên mặt với Đồng Kỳ Anh: "Tôi lớn hơn cô, hay là sau này cô gọi tôi là chị San đi.Tôi sẽ gọi cô là Kỳ Anh."
Đồng Kỳ Anh không chút do dự lập tức gật đầu.
Lý Tư San vội vàng đi tới kéo Đồng Kỳ Anh đến bên bàn trà ngồi xuống ghế sofa.
Phó Quân Bác vẫn luôn cảm thấy ba người ở trong một căn phòng, bầu không khí trở nên rất kỳ lạ, vì vậy anh ta đi lên sân thượng nằm trên ghế xích đu.
Đồng Kỳ Anh vừa định gọi Phó Quân Bác lại, Lý Tư San lại nhân cơ hội đi trước một bước, bắt đầu mở lời gây sự chú ý với Đồng Kỳ Anh.
"Kỳ Anh, chị nghe tổng giám đốc Phó nói rằng em thích ăn trái cây và đồ ngọt, vừa hay chị cũng thích ăn những thứ này.Vì thế chị đã cố ý mua nhiều một chút