Khi ấy, trên tay anh đều là nước mắt của Đồng Kỳ Anh.
Sự uất ức trong lòng cô, sự chống cự trong lòng cô, sự chán ghét trong lòng cô, sự bất lực trong lòng cô...
Anh biết tất cả.
Quân Tiêu nhíu mày, cảm thấy xấu hổ với Quân Bác, nhưng anh lại chỉ có thể vờ như không có chuyện gì.
Sợ rằng từ nay về sau khoảng cách giữa anh và Quân Bác cảng ngày càng xa...
"Anh cả, trên đời này anh là người thân đối xử tốt với em nhất.Vì thế, không cân biết sẽ xảy ra chuyện gì.Anh cả, anh sẽ mãi mãi tốt với em chứ?"
Phó Quân Bác bỗng nhiên trở nên yếu đuối hỏi.
Phó Quân Tiêu bị câu hỏi này của anh làm cho sững sờ, một lúc lâu sau cũng không trả lời câu hỏi khi nãy.
"Anh cả, sao anh không nói gì thế?"
Phó Quân Bác liên tục hỏi.
Quân Tiêu lấy lại tinh thân trả lời: "Đương nhiên rồi, anh sẽ mãi tốt với em, em là em trai của anh, chúng ta là anh em ruột thịt"
Về phía Quân Tiêu, anh chỉ có thế xin lỗi Quân Bác từ tận đáy lòng mình.
Bên này Phó Quân Bác không hiểu sao nở nụ cười tươi: "Cảm ơn anh cả."
"Anh nghỉ ngơi sớm đi, em cúp máy đây."
Phó Quân Bác nói tiếp.
Phó Quân Tiêu trả lời: "Ừm"
Sau khi cúp điện thoại, anh ngước lên nhìn bầu trời đêm, nhếch miệng cười lạnh.
Tập đoàn Phó thị, anh là ở tình thế bắt buộc.
Nếu không phải là Lý Tư San đưa cho tài liệu kia cho anh, anh đến nay vẫn sẽ lầm tưởng rằng mẹ ruột của mình là vì bị bố phản bội mà chết.
Ôi, anh thực sự đã quá xem thường anh cả, ông cụ và dì cả.
Mẹ của anh cả cùng ông cụ đã khiến mẹ của anh phải đau khổ hơn.
Anh muốn bắt đầu từ anh cả, từng chút từng chút một đòi lại.
Mùi vị mất đi người thân là như thế nào, bọn họ đều phải nếm thử một chút...
Đôi mắt đen sâu hoắm của Phó Quân Bác, bóng đêm u ám thu vào đáy mất anh rồi dần dần ăn mòn trái tim anh ta.
Dưới cùng một bầu trời đêm, Phó Quân Tiêu đang chuẩn bị đứng dậy, từ cửa sổ mái nhà bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Nhiên Hoàng Minh nhảy lên phía trước, trong tay cầm hai chai rượu, đi về phía Quân Tiêu rồi ngồi xuống bên cạnh đưa rượu trong tay cho Phó Quân Tiêu.
"Người anh em, uống rượu với tớ đi."
Nhiên Hoàng Minh nhếch miệng cười.
Quân Tiêu liếc nhìn Nhiên Hoàng Minh một cái, không chút do dự đón lấy hai chia rượu từ trong tay Nhiên Hoàng Minh.
"Sau khi về hưu, hiện tại đối với tớ mà nói, cuộc sống mà tớ mong muốn nhất là rảnh rỗi tìm người anh em ngắm trăng uống rượu, không phải tham gia vào mấy thí nghiệm kia."
Nhiên Hoàng Minh xúc động nói.
Phó Quân Tiêu nở nụ cười đầy ẩn ý: "Cậu tính độc thân cả đời sao?"
"So với những gì mà cậu nói về tớ, trước hết vẫn là uống chỗ rượu trong tay cậu đi.
Đây là rượu do tớ đặc biệt pha chế, có thể giúp cậu thải độc tố trong cơ thế"
Nhiên Hoàng Minh cầm chai rượu lên cùng với Phó Quân Tiêu.
Một lần nữa lại trở về chủ đề này, Phó Quân Tiêu chợt nghiêm mặt hỏi: "Cậu đã nói những gì từ chỗ Tô Hoài Lan?"
"Thật sự chuyện gì cũng không giấu được cậu."
Nhiên Hoàng Minh cười lên một tiếng.
Sau khi Tô Hoài Lan đưa Đồng Kỳ Anh trở về, lập tức bị Nhiên Hoàng Minh gọi tới phòng