Đồng Kỳ Anh cùng Lý Tiểu San chuyện trò vui vẻ rất hợp ý nhau, Lý Tư San cũng kể những điều thú vị đã xảy ra xung quanh cô ta cho Đồng Kỳ Anh nghe.
Hai người đang nói chuyện, Lý Tư San bong nhiên đưa ra một đề nghị: "Kỳ Anh, hay là em làm em gái của chị đi.Chị có một đứa em gái, cũng ngang bằng tuổi em, nhưng chị và em ấy không thân nhau.Khó lawsm hai người chúng ta mới có duyên như vậy, hơn nữa lại được cùng nhau trò chuyện, cho nên chị muốn em trở thành em gái của chị."
"Làm em gái của chị ư?"
Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh sửng sốt, bọn cô đây là vừa mới quen biết, có khi còn chưa được đến vài tiếng đồng hồ mà đã trở thành "chị em"được sao?
"Đúng thế! Chúng ta kết nghĩa chị em, trở thành chị em khác họ”
Lý Tư San kéo tay Đồng Kỳ Anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, đôi mắt cong lên đầy sự mong muốn.
Đồng Kỳ Anh sững sờ một chút, không biết trả lời câu nói của Lý Tư San như thế nào, cô luôn cảm thấy được rằng chuyện này có điều gì đó rất kỳ lạ nhưng lại không nói ra được cảm giác này.
Đây không phải là lần đầu tiên cô và Lý Tư San gặp nhau, hơn nữa khi gặp nhau lần đầu tiên, Lý Tư San đối với cô thái độ cũng không phải là thân thiết như bây giờ.
"Em không lên tiếng thì chị coi như em đã đồng ý rồi nhé!"
Lý Tư San tiếp tục nói: "Từ giờ trở đi, em cứ gọi chị là chị còn chị cũng sẽ gọi em là em gái, có được không?"
"."
Đồng Kỳ Anh có chút bối rối, vẻ mặt cũng hơi khó xử.
Lý Tư San vẫn có thể liên tục tìm ra chủ đề trò chuyện mà không biết mệt.
Đồng Kỳ Anh bắt đầu trở nên bị động.
Nói tóm lại là hai cô gái càng trò chuyện với nhau hợp tác ăn ý, sân thượng bên kia, Phó Quân Bác nằm trên ghế nghe được, cảm thấy trong lòng càng khó chịu.
Bây giờ anh cảm thấy có hơi chán ghét Lý Tư San.
Lý Tư San rõ ràng đã biết Kỳ Anh là vợ hợp pháp của anh ta, cô còn như không có chuyện gì, vẫn thản nhiên lôi léo làm quen với Kỳ Anh, rõ ràng là có ý không tốt.
Phó Quân Bác nhìn thời gian trên điện thoại, cảm thấy cũng sắp đến giờ, anh đã đứng dậy khỏi chiếc ghế trên sân thượng, đi vào trong nhà, không chút ngại ngùng mà đuổi khách: "Thư ký Lý cũng nên trở về phòng của mình nghỉ ngơi rồi."
"Ôi! Xem chị này, chị vô ý quá, đã đến lúc phải về rồi.Em gái, em và tổng giám đốc Phó cũng đi nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngủ ngon!"
Lý Tư San nói xong, khóe miệng nở nụ cười, lúc từ ghế sofa đứng dậy còn lén nhìn Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác không nhìn cô ta mà ánh mắt chăm chú nhìn vào Đồng Kỳ Anh.
"Chị cũng nghỉ ngơi sớm đi"
Đồng Kỳ Anh cũng đứng dậy theo rồi tiễn Lý Tư San tới cửa phòng.
"Tạm biệt, ngủ ngon"
Khi Lý Tư San nói "tạm biệt"là đang nhìn Đồng Kỳ Anh mà nói, nhưng khi cô ta nói "ngủ ngon", ánh mắt cô lại nhìn về phía sau lưng của Đồng Kỳ Anh.
Đúng