Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh xông thẳng lên lầu ba, một chân đá văng cửa phòng thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh.
"Mẹ nó! Quân Tiêu, cậu uống nhầm thuốc đấy à?"
Trên trán Nhiên Hoàng Minh nổi lên gân xanh, hét ầm lên.
Anh ta thiếu chút nữa làm đổ thuốc trong tay, đây chính là tâm huyết gần hai tháng nay của anh ta đấy! Đợi Nhiên Hoàng Minh hét lên xong thì tập trung nhìn lại, chỉ thấy trong ngực Phó Quân Tiêu đang ôm Đồng Kỳ Anh, trên đùi của cô có một dòng máu tươi đang xuôi theo đùi chảy xuống.
Mà sắc mặt Đồng Kỳ Anh trắng bệch, chân mày nhíu lại, hai tay nắm lại chặt chẽ bảo vệ phần bụng mình.
Phó Quân Tiêu ôm thật chặt Đồng Kỳ Anh trong ngực, sải bước đi đến trước mặt Nhiên Hoàng Minh, lo lắng không yên nói: "Kỳ Anh có chút kỳ lạ, cậu nhanh xem cho cô ấy"
"Cô ấy đến kỳ kinh nguyệt nên bị đau bụng kinh, lại mệt mỏi rã rời, tớ lấy cho cô ấy chút thuốc là được"
Vẻ mặt Nhiên Hoàng Minh bình tĩnh nói.
Phó Quân Tiêu ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại đau lòng.
Anh không quá hiểu con gái những ngày đến kỳ này đau đến mức nào, tất cả những kiến thức ở phương diện này đều chỉ vẻn vẹn gói gọn ở môn học sinh lý từ thời cấp ba.
Nhưng mà Phó Quân Tiêu lại nhớ kỹ, lần trước lúc ở bên trong trang viên lớn của nhà họ Phó, bởi vì Kỳ Anh không quen đi giày cao gót mà bị trật khớp cổ chân, nhưng lúc đó anh cũng không thấy sắc mặt của cô kém như vậy.
Vừa rồi cô giống như ngay cả nói chuyện cũng là bộ dạng rất khó khăn.
Nhiên Hoàng Minh quay người đi đến trước tủ thuốc, mở tủ kính phía sau cửa rồi lấy từ bên trong ra một lọ thuốc nhỏ.
Anh ta lại quay người lấy một cốc nước ấm, rồi câm lọ thuốc nhỏ đi về phía Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu thấy thế thì vội vàng ngồi xuống trên cái ghế bên cạnh, nhẹ nhàng đặt Đồng Kỳ Anh ngồi trên đùi của mình.
Nhiên Hoàng Minh cho Đồng Kỳ Anh uống thuốc, không nhịn được cười mà nói: "Đi tìm thím Lưu thay quần áo cho cô ấy đi"
Đồng Kỳ Anh đã đau đến không còn khí lực để nói chuyện, càng thêm không để ý được tâm tình không được tự nhiên của mình vào lúc này.
Vốn dĩ Nhiên Hoàng Minh còn muốn trêu chọc cái người coi em dâu thành tâm can bảo bối như Phó Quân Tiêu một chút, nhưng sau đó trong lòng lại cảm thấy trêu chọc như thế sẽ chỉ khiến sắc mặt Phó Quân Tiêu càng thêm khó coi, cho nên dứt khoát không nói nữa.
Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh trở về phòng, sau đó cũng gọi thím Lưu qua, phân phó thím Lưu chăm sóc cô thật tốt xong rồi mới rời khỏi.
Đồng Kỳ Anh đối mặt với thím Lưu cũng cảm thấy xấu hổ, huống chỉ vừa rồi còn ở trước mặt hai người đàn ông trưởng thành!
Giờ phút này cô quả thực vô cùng xấu hổ.
Sau khi uống thuốc xong, đau đớn ở phần bụng có cảm giác như được làm dịu, Đồng Kỳ Anh tự mình thay quần áo cùng ga trải giường, vốn dĩ muốn tự mình giặt, kết quả lại bị thím Lưu lấy đi.
Ngay đến cả cơm tôi cũng là thím Lưu bưng đến bên trong phòng cho cô ăn.
Hôm sau Đồng Kỳ Anh vốn muốn đi làm, kết quả lại bị anh cả Phó Quân Tiêu cưỡng chế bắt ở nhà nghỉ ngơi.
Tô Hoài Lan biết được chuyện Đồng Kỳ Anh lại được Phó Quân Tiêu đón vào nhà riêng ở từ chỗ thím Lưu, thể là không đợi Phó Quân Tiêu chủ động đi đón cô ta, cô ta đã