Đồng Kỳ Anh lấy lại tinh thần trước tiên, đặt cái bát trong tay xuống, đứng dậy chạy ra khỏi phòng ăn.
Đợi đến khi cô chạy vào trong phòng lớn thì chỉ thấy ở cửa chính có một người đàn ông đội mũ trùm kín mút màu đen, cả người cũng mặc quần áo đen, tay đeo bao tay màu trắng, trong tay cầm một con dao đang đặt ở trên cổ Tô Hoài Lan.
Lông mày Tô Hoài Lan nhíu lại, hàm răng cắn đôi môi đỏ thật chặt, trong ngực còn ôm túi xách, toàn thân đều đang run rẩy.
Vừa rồi cô ta vừa gọi cho thím Lưu nói chuyện mở cổng để thím Lưu mở cửa lớn ra, sau đó vừa mới cúp điện thoại, giây tiếp theo cô ta đã bị người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện uy hiếp rồi.
"Loảng xoảng.
.
"
"A"
Trong nhà ăn đột nhiên truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn cùng với tiếng kêu thảm thiết của thím Lưu.
Đồng Kỳ Anh vội vàng chạy về phòng ăn, nhưng cô mới chỉ chạy đến cửa phòng ăn, còn chưa kịp dò xét tình huống của thím Lưu thì đã bị một người đàn ông trùm mũ đen che hết mặt, cả người cũng mặc quần áo đen giống như vừa rồi cầm súng ngắn chỉ vào giữa trán.
Người đàn ông từng bước từng bước tới gần Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh mở to hai mắt nhìn, tim đập bình bịch lui lại từng bước.
Thẳng tới khi cô lùi đến đại sảnh, Tô Hoài Lan mới khàn giọng nói: "Các anh đừng làm tổn thương tôi! Tôi có rất nhiều tiền, các anh muốn bao nhiêu tôi sẽ cho các anh bấy nhiêu!"
Đồng Kỳ Anh theo bản năng mà nhìn Tô Hoài Lan một cái, trong ánh mắt tràn đầy hoảng loạn.
Rất rõ ràng hai người đàn ông này không phải vì tiền mà đến, Tô Hoài Lan nói lời này không phải là ngốc hay sao? "Ô? Cô rất có tiền? Xem ra cô chính là vợ của cậu cả nhà họ Phó nhỉ?"
Người đàn ông đang uy hiếp Tô Hoài Lan nói với giọng vịt đực, vừa khó nghe vừa khàn khàn, tựa như ma quỷ tới từ địa ngục.
Tô Hoài Lan cũng bị thanh âm của anh ta làm cho hoảng sợ, nhưng vì mạng sống, cô ta cũng không để ý được nhiều: "Không sai! Tôi chính là vợ của cậu cả nhà họ Phó! Các người muốn bao nhiêu tiền tôi sẽ cho bấy nhiêu tiên, chỉ cần các người thả tôi ra!"
"Cô dự định cầm bao nhiêu tiên đến chuộc tính mạng của hai người?"
Tên côn đồ cầm súng chỉ vào Đồng Kỳ Anh hỏi.
Tô Hoài Lan vô thức nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, không đau không ngứa nhếch miệng nói: "Tôi chỉ chuộc mạng của một người là tôi là được, còn đối với người phụ nữ này các người muốn hiếp muốn giết thì tùy ý là được"
Đồng Kỳ Anh lập tức kinh ngạc trừng mắt nhìn Tô Hoài Lan.
"Thật không ngờ, hai người các cô là song bào thai từ trong cùng một bụng mẹ sinh ra mà tình cảm lại không tốt như thế, lại đến tình trạng hận không thể để đối phương chết.
Tên côn đồ cäm súng trong tay xùy cười một tiếng.
Đồng Kỳ Anh im lặng không lên tiếng, trong bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Tô Hoài Lan liên tục gật đầu, không chờ được nữa mà nói: "Vậy các người nhanh thả tôi rat"
"Nếu như cô đã là vợ của cậu cả Phó, vậy cô nhất định phải biết chìa khóa vàng ở chỗ nào, giao chìa khóa vàng ra đây, lại cho chúng tôi thêm ba tỷ rưỡi thì tôi sẽ thả cô ra"
Tên côn đồ lành lạnh nói.
Tô Hoài Lan vừa nghe đến "chìa khóa vàng"
thì lập tức trừng mắt hổ lên: "Ba tỷ rưỡi thì tôi có, nhưng tôi không biết chìa khóa vàng mà anh nói là cái gì! "
"Thật sao? Không biết? Vậy thì tốt, trước tiên tôi