Trong lòng Tô Hoài Lan đã sớm có sự tính toán như vậy rồi.
Đồng Kỳ Anh trợn đôi mắt to đang hừng hực lửa giận nhìn Tô Hoài Lan.
Lời nói của Tô Hoài Lan đã khiến cô tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy và khuôn ngực của cô phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở.
"Tô Hoài Lan, chị điên rồi"
Đồng Kỳ Anh tức giận mắng Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan chỉ khẽ liếc nhìn Đồng Kỳ Anh rồi đắc thắng cao giọng nói: "Kỳ Anh, em đừng trách chị.
Tất cả chuyện này đều là do em.
Ai bảo em không ở lại quê nhà đợi mà lại cố tình khăng khăng chạy đến thành phố Thuận Canh để làm gì.
Chị đã cho em một cơ hội rồi nhưng em lại không biết quý trọng.
Chị hận em thấu xương"
"Tại sao? Tại sao chị lại hận em chứ?"
Đồng Kỳ Anh hỏi bằng giọng điệu không thể tin được.
Lúc đầu, nếu Tô Hoài Lan cắt đứt mối quan hệ với cô vì chuyện ngọc bị rớt thì cô có thể hiểu được.
Bây giờ thì sao? Cô ta đối với cô luôn luôn lúc nóng lúc lạnh thất thường, ngữ khí nói chuyện cũng rất kỳ lạ, lúc tốt lúc xấu.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy Tô Hoài Lan không phải Tô Hoài Lan mà cô đã từng quen biết.
Điều gì đã khiến cô ta biến thành như vậy chứ? Hay là cô ta vẫn luôn thế này, nhưng cô lại không phát hiện ra? "Bởi vì.
.
"
Tô Hoài Lan định nói rồi lại thôi.
Cô ta dừng lại, sau đó nói tiếp: "Rõ ràng là em đã kết hôn với Phó Quân Bác nhưng lại ỷ vào việc có khuôn mặt giống y như chị mà sau lưng lại dụ dỗ Phó Quân Tiêu của chị"
Thật ra, cô ta muốn nói rằng bởi vì người phụ nữ Phó Quân Tiêu yêu chính là Đồng Kỳ Anh, nhưng cô ta cảm thấy tốt hơn hết là không nên để Đồng Kỳ Anh biết được chuyện này.
"Em không có.
"
Đồng Kỳ Anh cắn môi và tự bào chữa cho bản thân.
Tô Hoài Lan cười nhạt và nói: "Thôi đi.
Trên đời này người phụ nữ không biết xấu hổ nhất chính là Đồng Kỳ Anh, đứng núi này trông núi nọ.
Đừng tưởng rằng chị không biết, em lén lút qua đêm với Phó Quân Tiêu và không chỉ có một lần mà thôi"
"Anh cả và em hoàn toàn trong sạch"
Đồng Kỳ Anh nói chắc như đinh đóng cột.
Tô Hoài Lan cười chế nhạo: "Trong sạch sao? Hả? Đồng Kỳ Anh, em đang tính toán cái gì vậy.
Chị biết rất rõ ràng.
Thật ra em và Phó Quân Bác đã âm thầm tính kế với Phó Quân Tiêu của nhà chị.
Em ỷ vào việc có khuôn mặt giống chị như đúc nên một mặt đã quyến rũ Quân Tiêu của chị, một mặt khác lại kể cho Phó Quân Bác những chuyện của Quân Tiêu.
Ô, đúng rồi.
Không phải em định tính toán là sẽ trộm long tráo phụng đó chứ? Em định sẽ bắt cóc chị, cưỡng ép chị, sau đó khiến chị mất trí nhớ, thay đổi thân phận của chị.
Em sẽ giả bộ thành mợ cả của nhà họ Phó, sau đó lại cùng với Phó Quân Bác trong ứng ngoại hợp chiếm đoạt tập đoàn Phó Thị của Quân Tiêu làm của riêng có phải không?"
".
.
Trái tim của Đồng Kỳ Anh đập thình thịch và cô lắc đầu lia lịa.
Làm sao mà Tô Hoài Lan lại đáng sợ như vậy chứ? Cô ta đổ hết những suy nghĩ lệch lạc kia lên người cô thì thôi đi, lại còn kéo cả Phó Quân Bác vào chuyện này nữa chứ.
"Tô Hoài Lan, chị đừng ngậm máu phun người.
Em không cho phép chị đổ