"Mẹ ơi, cục cưng em làm gì thế hả?" Nặc Lâm Dương nói với vẻ tức giận.
Đường Văn Kiểu chất vấn: "Em gái anh có bạn trai ở thành phố Thuận Canh à?”
"Xì! Sao con bé Kỳ Anh ngốc nghếch kia lại có thể có bạn trai được chứ. Đừng nói là bạn trai, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ không hứng thú với con bé.'
Nặc Lâm Dương cúi người nhặt bàn phím dưới đất lên rồi lập bẩm, sau đó anh ta hỏi: "Đúng rồi, Kỳ Anh đâu? Sao không thấy nó đi vê chung với em?"
"Không phải anh nói chỉ cần là đàn ông thì đều không có hứng thú với con bé sao? Hôm nay em cho em gái của anh ăn mặc đẹp như tiên nữ.
Con bé vừa đứng lên bục là đám đàn ông phía dưới mắt sáng rực lên."
Đường Văn Kiều vừa khua tay múa chân vừa nói.
Nặc Lâm Dương chẳng muốn nghe cô ấy nói nhảm mấy chuyện này, anh ta gắt gỏng lên: "Em gái của anh đâu rồi?"
"Tối nay em gái anh đi chơi qua đêm với bạn trai của con bé!" Đường Vãn Kiều nói xong rồi tiện tay ném túi xách lên giường, sau đó ngã lên giường nằm dang tay dang chân ra.
"Kỳ Anh có bạn trai từ bao giờ cơ chứ?" Nặc Lâm Dương nói với một vẻ mặt khó mà tin được.
Đường Văn Kiều thấy vậy thì trừng mất nhìn anh ta một cái rồi nói: "Thôi đi, vậy mà còn đòi làm anh trai! Ngay cả chuyện em gái có người yêu cũng không biết thì còn làm được gì chứ?"
"Em chắc chắn rằng đó là bạn trai của em gái anh à? Không được không được, con gái con lứa chưa kết hôn sao có thể qua đêm với người đàn ông khác chứ!" Nặc Lâm Dương tự nhủ rồi vội vàng tìm điện thoại, thậm chí còn chẳng thèm chơi game nữa.
Đột nhiên Đường Vẫn Kiều nhảy xuống giường rồi đưa tay chỉ thẳng vào mặt Nặc Lâm Dương mà la to: "Mẹ nó chứ, em gái anh là con gái chẳng lẽ em không phải là con gái à? Chưa kết hôn ngủ qua đêm cùng với người đàn ông khác thì sao chứ? Nếu không phải là đám đàn ông thối tha các anh..."
"Em yêu à, em đã là người phụ nữ của anh rồi, phụ nữ và con gái là khác nhau. Em hiểu không?” Nặc Lâm Dương nhếch miệng cười một tiếng rồi vội vàng dỗ dành Đường Văn Kiều. Cô ấy thật sự rất muốn giáng cho người đàn ông thối tha này một cái bạt tai.
Trở lại chuyện chính, sau khi Nặc Lâm Dương tìm được điện thoại thì vội vàng gọi cho Nặc Kỳ Anh. Phó Bắc Quân vừa ôm Nặc Kỳ Anh và đặt cô lên giường thì điện thoại của cô lại kêu lên. Anh ta lấy điện thoại của cô ra khỏi túi xách, khi anh thấy tên hiện trên màn hình là "Anh trai” thì vội vàng nghe máy. "Kỳ Anh, em đang ở đâu thế hả?" Điện thoại vừa được kết nối là Nặc Lâm Dương đã cất tiếng hỏi.
Phó Bắc Quân trả lời một cách bình tĩnh: "Cô ấy ở chỗ tôi." "Anh? Anh là ai thế hả?" "Là bạn trai của cô ấy."
"Bạn trai ư?" Nặc Lâm Dương nghe thế thì quay lại nhìn Đường Vân Kiều với gương mặt vô cùng kinh ngạc. Anh ta sững người một lát rồi sau đó vội vàng hỏi: "Kỳ Anh nhà tôi không có bạn trai.
Đến cùng anh là ai? Mai đưa Kỳ Anh về đây cho tôi." "Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu. Ngày mai cô ấy sẽ về nhà an toàn.
Được rồi, cứ quyết định như thế đi, tôi cúp máy đây." Phó Bắc Quân không biết rằng sau khi mình cúp máy thì Nặc Lâm Dương gần như muốn phát điên. Đường Vẫn Kiều đứng bên cạnh an ủi: 'Em nghe giọng nói của người đàn ông kia cũng không giống như là người xấu, có lẽ không sao đâu!" "Mười người đàn ông thì chín người xấu rồi!" Nặc Lâm Dương quát lên. Tới giờ Đường Văn Kiều mới biết răng Nặc Lâm Dương lại còn là một người anh trai thương em gái tới mức này đấy.
"Em kệ anh đấy, em đi tắm rửa đây." Đường Văn Kiêu quyết định không đánh võ mồm với Nặc Lâm Dương nữa. Nặc Lâm Dương cũng bởi vì Nặc Kỳ Anh không về ngủ nên cũng trằn trọc bâng khuâng không ngủ được.
Nếu không phải là Đường Vẫn Kiều ép buộc anh ta làm một số hoạt động mạnh vào buổi tối thì chỉ sợ rằng người anh như anh †a sẽ mất ngủ cả đêm mất.Hôm Hôm sau. Tô Hoài Lan được Phó Bắc Quân sắp xếp cho ở lại phòng Tổng thống trong khách sạn, cô ta ngủ một giấc tới khi tự nhiên tỉnh lại. Vừa mờ mắt ra thì nhân viên phục