Nặc Kỳ Anh không thấy bệ lễ phục tối qua mình mặc đâu cả, thay vào đó là một bộ đồ thun rộng rãi của đàn ông. Mà phía dưới bộ đồ thun rộng rãi ấy là thân hình trần như nhộng của cô! Trái tim của Nặc Kỳ Anh đập loạn, cô vội vàng tìm dấu vết của những chuyện xảy ra tối hôm qua trên tấm ga giường màu trắng nhưng trên tấm ga trắng tinh đó chẳng có gì cả.
Điều càng quan trọng hơn đó là cô hoàn toàn không cảm thấy cơ thể mình có gì không thoải mái hay không dễ chịu cả. Đây là đâu chứ? Nặc Kỳ Anh đi chân trân ra tới cửa, cô mở cửa ra rồi quan sát bốn phía.
Căn nhà này trang trí rất quý phái, là một phong cách trang trí nội thất mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng vấn đề đặt ra ở đây là, đây là nhà của ai chứ? Chẳng lẽ là nhà của tên Quách Dụ tối hôm qua kia? Nặc Kỳ Anh vừa nghĩ tới cái tên Quách Dụ đó thì không hiểu vì sao cô không rét đã run. Trở lại chuyện chính, cô mơ mơ màng màng nhớ ra được tối hôm qua mình về đây với một người đàn ông hoàn toàn khác Suy nghĩ hỗn loạn khiến cho Nặc Kỳ Anh rùng mình Đột nhiên bên kia vang lên tiếng mở cửa Nặc Kỳ Anh nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía mình thì vội vàng cầm bình hoa lên phòng thủ.
Lúc bóng người xuất hiện ở cửa ra vào thì cũng là lúc cô định đập cái bình hoa vào người anh ta. Phó Bắc Quân đưa tay ngăn lại rồi ôm Nặc Kỳ Anh trong vô thức.
Nặc Kỳ Anh nhìn chằm chằm Phó Bắc Quân với vẻ kinh ngạc, bình hoa lăn từ tay cô xuống đất, may mà được anh ta nhanh tay đỡ lấy. "Cái bình hoa này là đồ cổ, khó khăn lắm tôi mới mua được nó đó." Phó Bắc Quân buông Nặc Kỳ Anh ra rồi cất lời trêu ghẹo.
Cô nghe thế thì cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, rối rít cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh, tôi vô ý quá. Thật sự rất xin lỗi."
"Nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn cơm trưa." Phó Bắc Quân buông Nặc Kỳ Anh ra rồi để bình hoa lại chỗ cũ.
Nặc Kỳ Anh chân chờ một lát cuối cùng mới hỏi với gương mặt đỏ rực: "Chuyện tối hôm qua..."
"Cô yên tâm đi, tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả" Phó Bắc Quân mỉm cười rồi trả lời.
Không biết tại sao mà Nặc Kỳ Anh lại càng thêm căng thẳng, cô muốn cảm ơn anh ta vì tối qua anh đã cứu mình từ tay của tên Quách Dụ kí. Nhưng giờ đây cô nhìn gương mặt đẹp trai của Phó Bắc Quân thì ngượng ngùng tới nỗi không nói được thành lời. "Tôi mua cho cô một bộ đồ khác. Đã rửa sạch sấy khô rồi đặt trên ghế sô pha trong phòng khách. Cô có thể thay đồ." Phó Bắc Quân nói tiếp.
Nặc Kỳ Anh hỏi một cách ấp úng: "Quần áo của tôi..."
"Là tôi thay cho cô."
Phó Bắc Quân trả lời một cách rất bình thản. Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì mặt của cô đỏ rực lên như một cục than hồng. "Nhưng tôi nhắm mắt mà thay cho cô." Phó Bắc Quân lại nói tiếp. Cô nghe thế thì lỗ tai càng thêm nóng hổi, dường như có con nai đang nhảy loạn trong lòng của cô vậy. Anh ta lại nói tiếp: "Bởi vì là nhằm mất thay nên tôi đã không cẩn thận mà chạm vào những chỗ không nên chạm. Tôi cảm thấy mình vẫn nên chịu trách nhiệm với cô."
Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì vội vàng khoát tay lắc đầu: "Không... không cần đâu."
"Kỳ Anh, hay là để tôi làm bạn trai của em đi!" Đột nhiên Phó Bắc Quân lại cười rồi nói: "Hơn nữa tối hôm qua anh trai chị dâu em gọi điện thoại tới hỏi tôi cũng trả lời như thế" Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì có chút lo sợ, cô nhìn Phó Bắc Quân mà không biết phải làm sao. Phó Bắc Quân phát hiện ra răng Nặc Kỳ Anh cũng không có ý gì với mình nên đành phải cười trừ mà bỏ qua chuyện này: "Tôi nói đùa đấy."
Bây giờ thì cô mới thở phào một cách nhẹ nhõm nhưng không biết tại sao từ tận sâu trong đáy lòng có một sự hối hận không thể giải thích được. Dù sao cô và người đàn ông với quen nhau được hai ngày, và cô còn chưa biết tên anh là gì nữa. Nặc Kỳ Anh không tin vào loại tình yêu sét đánh này. "Sao em lại quen biết với anh trai tôi?" Phó Bắc Quân hỏi trong vô thức. Nặc Kỳ Anh nghe thế