Một giờ sau, thành phẩm của cả hai đã được bưng lên trên bản. Nặc Kỳ Anh làm một món thịt bò xào rau mùi, còn Phó Bắc Quân lại làm một món cá gì đó mà Nặc Kỳ Anh không biết nên gọi tên nó là gì.
“Món này gọi là sốt cá hoa vàng, là món ăn đầu bảng thường có trong yến tiệc cung đình thời xưa!” Miệng Phó Bắc Quân hơi nhếch lên. Nặc Kỳ Anh kinh ngạc nhìn Phó Bắc Quân, rồi thẹn thùng giơ các món ăn mình vừa mới làm lên trước mặt nhìn.
“Chúng ta đối cho nhau đi” Phó Bắc Quân đặt món ăn anh ta nấu đến trước mặt Nặc Kỳ Anh.
Sau đó, anh lấy món "Bò xào rau mùi” do Nặc Kỳ Anh làm, cầm đũa lên và ăn.
“Ừm, rất ngon!” Phó Bắc Quân giơ ngón tay cái khen ngợi. Nặc Kỳ Anh bặm môi, cầm đũa lên, đưa một miếng cá vào miệng. Cô đảo mắt, chậm rãi nhai thật kỹ, ngước mắt lên nhìn Phó Bắc Quân, trong ánh mắt thoáng một chút kinh ngạc.
"Sao thế? Không thích ăn à?" Phó Bắc Quân lo lắng hỏi.
Nặc Kỳ Anh vội vàng lắc đầu: "Không có... món ăn anh nấu chẳng khác gì đầu bếp trong khách sạn cả, tay nghề của anh đúng là tuyệt vời!" Cô chỉ là có hơi ngượng ngùng, tự thấy mình không bằng anh ta, anh ta là một người đàn ông, vậy mà món ăn làm ra còn ngon hơn cả người phụ nữ ngày ngày xuống bếp như cô.
Phó Bắc Quân mỉm cười khoái chí: "Cám ơn em đã khen!"
“Anh có hay nấu ăn không?” Nặc Kỳ Anh yếu ớt hỏi. Phó Bắc Quân khẽ nhún vai, biểu thị bản thân rất ít khi xuống bếp.
“Anh không làm đầu bếp cũng thật là đáng tiếc!” Nặc Kỳ Anh nói đùa.
Phó Bắc Quân mỉm cười đáp lại: "Tôi chỉ xem nấu ăn là một loại sở thích thôi".
Coi nấu ăn như sở thích? Nói cách khác, xuống bếp chỉ là cảm hứng nhất thời của anh ta thôi sao? Chẳng trách... Lúc này Nặc Kỳ Anh cũng hiểu ra, cô xuống bếp chỉ là muốn lắp đầy cái bụng. Còn anh ta xuống bếp nấu ăn là vì sở thích cá nhân của bản thân.
Hóa ra đây chính là sự khác biệt giữa hai người. "Trình độ học vấn của tôi không cao, không có hứng thú am hiếu văn hóa sâu sắc như anh.. " Nặc Kỳ Anh thẹn thùng cúi đầu, lẩm bẩm nói.
Phó Bắc Quân lầm tưởng mình đã nói sai, vội vàng giải thích: "Ý tôi không phải vậy... tôi chỉ là muốn... sau này có thể ngày ngày nấu cho vợ con mình những món mà bọn họ thích ăn thôi....
Lời này của anh ta vừa dứt, Nặc Kỳ Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bâu không khí xung quanh có chút mơ hồ. Nặc Kỳ Anh là người thu lại ánh mắt trước, lúng ta lúng túng bưng bát cơm lên ăn. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ của cô, Phó Bắc Quân không khỏi nhếch miệng cười. Sau bữa trưa, Nặc Kỳ Anh cảm thấy thời gian không còn sớm nên định chào tạm biệt Phó Bắc Quân: "Hôm nay cảm ơn sự nhiệt tình hiếu khách của anh, tôi phải về nhà rồi, mất tích cả một đêm, tôi nghĩ anh trai tôi chắc sẽ lo lắng lắm!" “Em đi thang máy xuống tầng tám thì có thế đến nhà anh trai em rồi” Phó Bắc Quân ân cần nhắc nhở.
Nặc Kỳ Anh sững sờ một lúc, đột nhiên nhận ra: "Nơi đây là..." “Đúng vậy, thật ra tôi sống cùng một khu chung cư với anh của eml” Phó Bắc Quân mỉm cười nói. Nặc Kỳ Anh cũng cười ngại ngùng: "Thật là trùng hợp!” "Tối hôm qua, tôi vốn dĩ muốn đưa em về nhà anh trai em, nhưng mà nếu đưa em về đó, em chỉ có thể ngủ ngoài sô pha, tôi không muốn để em ngủ sô pha thiệt thòi như thế nên chỉ có cách bế em về nhà tôi, mọi chuyện là như vậy đấy, mong là em đừng để bụng."
Phó Bắc Quân giải thích một cách dịu dàng. Nặc Kỳ Anh nghe vậy cảm thấy rất vui mừng, cô nào có để bụng, vui mừng còn không kịp nữa là.
Không thể phụ nhận rằng cô rất có thiện cảm với người đàn ông ấm áp chu đáo như Phó Bắc Quân. "Dù sao thì cũng rất cảm ơn anh đã quan tâm tôi