“Hôm nào hẹn bạn trai của em ra cho anh chị gặp mặt được không?” Đường Văn Kiều giống như người phụ nữ làm chủ gia đình vậy, quan tâm chăm lo cho em gái từng li từng tí.
Nặc Kỳ Anh chỉ có thể gật đầu ừm ừm vài tiếng cho qua chuyện. Thoạt nhìn Phó Quân Bắc chính là có xuất thân cao quy, Nặc Kỳ Anh cô thật sự không dám trèo cao! Nếu như đến lúc bất đắc dĩ, Nặc Kỳ Anh sẽ ra ngoài “thuê” một người bạn trai lấy lệ đến cho anh trai và chị dâu gặp mặt.
Nặc Kỳ Anh bình an trở về nhà, Đường Văn Kiều gọi điện thông báo cho Nặc Lâm Dương lúc này đang ở công ty, để cho anh ta có thể yên tâm làm việc.
Đối diện với chị dâu Đường Văn Kiêu cả ngày đều thấy ở nhà không có gì làm, Nặc Kỳ Anh tò mò hỏi: "Chị dâu, chị đang làm gì vậy?"
“Giữ một vai trò nhỏ trong bộ phận nhân sự của câu lạc bộ Dạ Mị!” Đường Vãn Kiều thản nhiên đáp. Nặc Kỳ Anh không hiểu lắm về nghề này, chỉ khẽ mỉm cười.
Nói thẳng ra, công việc của Đường Văn Kiều chính là tìm kiếm những cô gái xinh đẹp đưa vào câu lạc bộ Dạ Mị để làm những công việc khác nhau.
Chẳng hạn như Nặc Kỳ Anh vừa xinh đẹp lại có giọng hát hay, như thế cô ấy sẽ giới thiệu vào làm ca sỹ.
Về việc có tham gia vào các dịch vụ khác hay không, điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào đối phương có tự nguyện hay không. Câu lạc bộ Dạ Mị không bao giờ ép buộc người làm của mình làm những việc mà bọn họ không muốn. Nhưng nếu như gặp phải một nhân vật lớn, nó lại là một cách làm khác rồi. Tựu chung lại, ở đất thành thị phồn hoa này, thì mấy nơi quang hiển diễm lệ lại càng phức tạp.
Sự khó xử trong lòng Đường Văn Kiều, Nặc Kỹ Anh cô khó mà hiểu được. “Chị dâu, anh trai em có chị ở bên cạnh, là may mắn cả đời này của anh ấy!” Nặc Kỳ Anh mỉm cười nói.
Trong mắt cô, bất kế Đường Văn Kiều làm công việc gì, thì cô vẫn xem Đường Văn Kiêu là một người phụ nữ tốt. Đường Văn Kiều mỉm cười, vuốt ve mái tóc Nặc Kỳ Anh, hỏi:
"Em biết nấu ăn không?"
"Biết!"
"Chị dâu của em đói bụng rồi!"
"Vậy em đi nấu cho chị ngay!" Nặc Kỳ Anh nói là làm liên, cô lập tức đi vào trong bếp.
Con bé này thật sự rất đáng yêu! Đường Văn Kiêu không khỏi cảm thán, khi vô tình nhìn thấy ở cố chân Nặc Kỳ Anh vẫn còn dán cao được, cô ấy có chút đau lòng hỏi: "Chân còn đau không?"
“Đã đỡ hơn nhiều rồi!” Nặc Kỳ Anh nhấc lòng nồi cơm điện ra, quay đầu lại mỉm cười nói với Đường Văn Kiêu. Thành thật mà nói, Đường Văn Kiều rất thích con nhóc Nặc Kỳ Anh này, đơn thuần, chịu khó, lại rất biết nghe lời.
Có được một em gái tốt ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như thế, chẳng phải hạnh phúc lắm sao? Khi Đường Vẫn Kiều cảm thấy rất hài lòng về thức ăn mà Nặc Kỳ Anh nấu, đột nhiên nghe cô nói sẽ dọn ra thuê phòng riêng thì lập tức kích động: "Hay là, chị và anh em cùng hợp lại thuê một căn nhà khác với em!”
“Cùng thuê?” Nặc Kỳ Anh lúng túng chớp chớp mắt nói.
Đường Văn Kiều gật đầu như gà mổ thóc, sau đó giơ ngón tay chỉ lên lâu trên: "Tòa nhà chúng ta gọi là chung cư Địa Trí, vốn dĩ là phòng cho nhân viên của tập đoàn Phó thị. Nhưng nhân viên của tập đoàn Phó thị đều là người có tiên, bản thân họ tự mua được nhà, căn bản không cần sống ở chung cư. Cho nên, căn chung cư này cho bên ngoài thuê."
"Vậy thì sao?"
"Căn chung cư này có mười bảy tầng. Tầng một đến tầng năm là căn hộ dành cho người ở một mình, tầng sáu đến tầng mười là hai phòng ngủ và một phòng khách, tầng mười một đến mười lãm là ba phòng ngủ và hai phòng khách, còn tầng mười sáu và mười bảy là căn hộ penthouse."
"Hửm?”
"Chị nghe nói, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách vẫn còn trống một căn!"
"Chị dâu nói nhiều như