Người đàn ông này có khuôn mặt khôi ngô, lẫm liệt, nhân trung có chút độc đoán tự nhiên, ngón tay mảnh khảnh, vừa thon dài vừa đẹp.
Lạc Minh Ánh có chút say mê nhìn người đàn ông với vẻ bề ngoài gần như hoàn mỹ, bên trong khí chất phi thường này, rồi chợt nhận ra hình như bản thân đã có chút rung động với anh.
Cô ta nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người anh, rồi mới đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, sau đó đi ra ban công nhỏ nấu bữa sáng.
Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ta xuống bếp vì một người đàn ông.
Không biết sau này cô ta có thể may mắn làm bữa sáng cả đời cho anh không.
Aaal Cô ta nghĩ đi đâu vậy! Lạc Minh Ánh liên tục lắc đầu, sau đó quay sang nhìn người đàn ông đẹp trai vẫn còn đang ngủ, thẹn thùng cười một tiếng, rồi tiếp tục nấu bữa sáng.
Mùi thức ăn thơm phức đã đánh thức Phó Quân Tiêu, người đàn ông to lớn khẽ cử động khiến chiếc khăn rơi xuống, anh kinh ngạc nhấc lên, mùi thơm thoang thoảng tràn vào trong mũi, đó là một mùi nhẹ nhàng!
Ánh mắt lướt tới chiếc giường đơn nhưng không có một bóng người, nghe thấy có tiếng xào nấu thức ăn truyên đến từ ban công nhỏ, người đàn ông cao lớn lập tức đi đến gần ban công nhỏ, bất mãn nhìn chằm chằm bóng người đang bận rộn kia.
"Á! Anh trai, anh dậy rồi sao?"
Lạc Minh Ánh cảm nhận được ánh mắt gay gắt, liên quay đầu lại cười đầy mỉa mai, cô ta không thể nào quen được khi có thêm sự hiện diện của người khác: "Tối qua đã làm phiền anh rồi, cảm ơn anh.
Anh chờ chút nữa đồ ăn sáng sắp xong rồi.
"
Trên gương mặt hơi nhợt nhạt của cô ta liền xuất hiện một nụ cười tươi tắn.
"Không cần đâu, tôi đi trước đây!"
Phó Quân Tiêu thờ ơ nói.
Lạc Minh Ánh vừa mở nắp nồi vừa vội vàng giữ anh lại: *Xin lỗi, chỗ tôi rất đơn sơ, hy vọng anh không chê, tôi để khăn tắm và bàn chải đánh răng trong phòng tảm, anh rửa mặt chải đầu trước rồi ra ăn sáng! Bữa sáng sắp xong rồi!"
Một mùi thức ăn rất quen thuộc lại xộc vào mũi anh.
Phó Quân Tiêu ngừng mấy giây, sau đó theo lời Lạc Minh Ánh đi vào phòng tắm.
Mười phút sau, hai bát cháo gan heo được bày lên bàn kèm theo hai quả trứng luộc hình trái tim.
Cô ta vẫn nhớ chuyện lần trước đã khiến anh mất rất nhiều máu.
Phó Quân Tiêu nhìn bát cháo heo trên bàn đột nhiên nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp Kỳ Anh.
Đêm hôm đó anh hỏi: "Đây là canh gì vậy?"
Kỳ Anh trả lời: "Canh gan heo nấu với táo đỏ, câu kỷ, rất bố máu, rất hợp với anh.
"
"Cô đặc biệt nấu cho tôi à?"
Anh hỏi ngược lại.
Kỳ Anh nói nhảm: "Không! Đây là lúc tối tôi nấu nhiều quá nên còn thừa, anh yên tâm, canh này rất sạch, tôi chưa động vào đâu!"
Từ trước đến nay anh ghét nhất là ăn gan heo, nhưng tay nghề của Kỳ Anh lần đó đã làm cho anh vui vẻ chấp nhận ăn gan heo.
Từ lúc nào, Phó Quân Tiêu chợt bừng tỉnh, anh nhận ra Kỳ Anh đối với anh mà nói thật ra chỉ còn là kỷ niệm.
Hai người lặng lẽ dùng cơm, không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào.
Dùng cơm xong, trong lúc Lạc Minh Ánh đang