Bây giờ thì sao? Tại sao cô không thể cố gắng thoải mái đối diện với thực tại? Đồng Kỳ Anh một thân một mình ngồi trước bàn máy tính ôm mặt bực bội, khóc bù lu bù loa trong nhà.
Cô khóc tỉ tê mãi cho đến khi mắt sắp không mở được ra, gò má bị bỏng đến mức đau nhói vì nước mắt mới thôi.
Cuối cùng khóc cũng không giải quyết được vấn đề, càng không thể làm vơi đi nỗi đau trong lòng cô.
Kết quả Phó Quân Bác chỉ đi công tác hai ba ngày rồi lại quay về trước thời hạn.
Cái này không giống với tác phong ngày thường của anh ấy! Hôm nay, Đồng Kỳ Anh đến bệnh viện thú cưng đón Tiếu Ái.
Nhưng Tiểu Ái vẫn đang giận cô, về đến nhà, cô vừa mới kéo khóa túi vật nuôi ra, nó liền nhảy ra chui thẳng vào gầm tủ thấp, mặc cho Đồng Kỳ Anh có kêu gào dụ dỗ thế nào thì Tiểu Ái vân ở yên dưới gầm tủ thấp không chịu đi ra.
Đồng Kỳ Anh bò lổm ngổm trên đất, nhìn vẻ mặt "không thể yêu"
của chú chó Tiểu Ái mà suýt nữa dở khóc dở cười.
"Tiểu Ái, sau này chị sẽ chăm sóc em thật tốt, đừng giận nữa được không?"
Đồng Kỳ Anh nắm trên đất, nghiêng đầu, nhẫn nhịn nói với Tiểu Ái đang chui dưới gầm tủ thấp.
Vẻ mặt chú chó Tiểu Ái kia dường như không đồng ý với thỏa thuận của cô, vẫn tựa cái đầu nhỏ lên hai bàn chân trước của nó như cũ, khẽ kêu "ư ử"
đầy oán trách.
Cánh cửa nhà bị mở ra kêu "kẹt kẹt"
một tiếng.
Đồng Kỳ Anh vẫn đang nửa quỷ nửa ngồi dưới đất, theo tiếng kêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phó Quân Bác tay xách cặp, đang đứng thay giày trước cửa.
"Kỳ Anh, sao em lại quỷ dưới đất vậy?"
Phó Quân Bác ôn nhu hỏi.
Trong lòng Đồng Kỳ Anh đầy tâm tư, cô nhíu mày lại, ngay sau đó cố làm vẻ mặt mạnh mẽ tươi cười nói: "Em vừa đón Tiếu Ái về, nhưng hình như Tiếu Ái vẫn đang giận emˆ"
"Cũng bình thường thôi, em làm cho nó mất đi danh dự của một con chó đực mà"
Phó Quân Bác tiện tay để cái cặp lên ghế sofa, rồi vừa đi về phía Đồng Kỳ Anh, vừa trêu ghẹo nói.
Đồng Kỳ Anh không nhìn Phó Quân Bác nữa mà lại nhìn xuống gầm tủ thấp, không nhịn được tự nhủ: Đàn ông ngoại tình mà còn cần danh dự sao? Cô mới là người cần cái danh dự kia nhất! "Em cũng vì yêu Tiểu Ái thôi mà.
"
Đồng Kỳ Anh đột nhiên nổi lên cảm giác so đo với Phó Quân Bác.
"Kỳ Anh ngốc, anh đùa thôi mài! Anh tất nhiên là biết em vì yêu Tiểu Ái mài"
Phó Quân Bác đi đến bên cạnh người Đồng Kỳ Anh, sau đó quỷ một gối xuống, rồi đưa tay lên giống như một người anh trai xoa đầu Đồng Kỳ Anh.
Nhưng Đồng Kỳ Anh chỉ cười: "Em đi nấu cơm tối đây"
"Không cần đâu, tối nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn.
"
Phó Quân Bác hiểu ý cười một tiếng.
Đồng Kỳ Anh vô tình bắt gặp ánh mắt Phó Quân Bác, ánh mắt phức tạp có chút mập mờ không chắc chắn.
Mà lúc này, Phó Quân Bác hoàn toàn không thể nhìn thấu tâm tư của Đồng Kỳ Anh, thậm chí anh ấy còn không nhận ra được một chút khác thường,