".
.
"
Đồng Kỳ Anh nhất thời trầm mặc.
Sau lưng, chiếc áo ngủ của Phó Quân Bác dường như chưa được mặc hắn vào, chỉ khoác ngoài như thế, khiến cho lúc cô dựa lưng vào ngực anh ấy không những có thể cảm nhận được làn da nóng như lửa của anh ấy mà còn có thể cảm nhận được trái tim đang đập mãnh liệt của anh ấy.
Phó Quân Bác khẽ nhếch miệng, anh ấy vừa hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô, vừa dạt dào khát khao nói: "Nếu như là bé trai, anh và con sẽ cùng nhau cưng chiều em, nếu như là bé gái, anh sẽ cưng chiều em và con bé.
"
Nói đến đứa bé, Đồng Kỳ Anh lại đau lòng.
Anh ấy vội vàng như vậy là muốn có đứa bé để cứu đứa con ngoài giá thú đang bị bệnh của mình, thật ra thì cũng giống như ba năm trước anh ấy phản bội cô, lên giường với Lý Tư San để rồi sinh ra một đứa bé vậy.
Nhưng tại sao? Tại sao anh ấy lại để cô sinh con cho anh ấy, sau đó lấy con của bọn họ đi cứu con của tình nhân chứ? Hiện thực đẫm máu như vậy đối với Đồng Kỳ Anh mà nói giống như gỡ xương moi tim.
"Kỳ Anh, người em thật thơm, ngửi rất ngọt! "
Tay Phó Quân Bác không ngừng di chuyển, chẳng biết lúc nào đã vào bên trong chiếc váy ngủ gợi cảm của cô, theo phần da thịt nhẵn mịn của cô, từ từ vuốt ve lên trên.
Lần trước cô còn có thể nói là cô chưa chuẩn bị tâm lý, vậy lần này thì sao? Đúng lúc anh ấy sắp đến chỗ mềm mại nhất, Đồng Kỳ Anh đột nhiên kéo bàn tay kia của Phó Quân Bác, bình tĩnh và thất vọng hỏi ngược lại: "Thành Hưng, nếu như đây không phải lần đầu của em thì anh có để ý không?"
".
.
"
Khoảnh khắc này, tay Phó Quân Bác run một cái, cả người ngây ra.
Chuyện anh ấy không muốn nhắc tới, thì cô lại nhắc nó trước mặt anh ấy! Đối với Phó Quân Bác, việc cô hát rong và bán mình ở "Dạ hoặc" là cái gai trong lòng anh ấy.
Cái gai này đã ghim anh ấy nhiêu năm đến mức cũng sắp bị da thịt bao trùm rồi, nhưng lúc này, cô lại gắng gượng rút cái gai và da thịt ra.
Đây quả thực đã khiến cho anh ấy như thấy máu chảy ra vậy! "Thành Hưng, anh có để ý đúng không?"
Đồng Kỳ Anh yếu ớt nói tiếp, thật ra thì cô chỉ gián tiếp nói cho anh ấy biết chuyện anh ấy và Lý Tư San đã khiến cô sinh ra một rào cản trong lòng.
Mặc dù vẫn còn một "lớp" kia nhưng nụ hôn đầu của cô đã bị anh cả Phó Quân Tiêu cướp mất rồi.
Hơn nữa, anh cả Phó Quân Tiêu đối với cô! anh ấy có nhiều cử chỉ thân mật hơn so với Phó Quân Bác.
Nhựng sở dĩ anh cả Phó Quân Tiêu đối xử với cô nhự vậy là vì coi cô như Tô Hoài Lan.
Nhiều lần, cô đều trở thành thế thân của Tô Hoài Lan.
Mỗi lần Đồng Kỳ Anh đều là "Người câm ngậm vàng, ngay cả có khổ cũng không nói ra được".
Trong những ngày cô và Phó Quân Bác ở bên nhau, bọn họ thực sự đã yêu nhau.
Tình yêu không có "tình dục" và "ham muốn" đã khiến cuộc hôn nhân của cô và anh ấy trở nên hạnh phúc mà đơn giản.
Nhưng tại sao, một khi dính đến đến "tình dục" và "ham muốn", cuộc hôn nhân